top of page

Đây là góc yên bình trong tim mình - nhà ông ngoại

Câu chuyện này mình viết vào năm 2017, khi còn đang học đại học.


"Với ông ngoại, con lúc nào cũng là đứa bé chạy lon ton"


Con phát hiện chỉ cần về nhà ngoại, thì bản thân liền bé lại ngỡ như mới 9 10 tuổi thôi. Sáu giờ sáng luôn thức giấc bởi tiếng mẹ với ông ngoại rì rầm trò chuyện ngoài sân. Nhưng vừa lười vừa lạnh, nên cứ quấn 2 3 lớp chăn dày mãi không chịu dậy.


Mẹ cằn nhằn «Hai mấy tuổi, sắp làm má người ta rồi chứ nhỏ nhắn gì».


Ông ngoại cười cười «Tao thì thấy nó vẫn nhỏ như hồi học mẫu giáo, chiều chiều chờ tao đến đón. Mấy bà mấy cô cứ khen cháu ông nuôi thật khéo. Vừa trắng trẻo vừa mập mạp. Vậy mà sắp qua hai mươi năm rồi...»

ree
Sương sớm ở nhà ông ngoại. Trời càng lạnh, sương càng dày và càng lâu tan.
Nhưng bất kể mùa nào, không khí cũng trong đến lọc xanh cả phổi.

Ước gì, con cứ mãi là chú gấu ngủ đông


Sáng nay được nghỉ học, không hiểu sao lại thức giấc sớm. Mơ màng nhìn ra trời tối, cứ tưởng có chút hơi sương lùa vào, rồi tiếng mẹ với ông ngoại lại rì rầm những câu hoài niệm của mấy người lớn tuổi.


Mở máy thấy mẹ nhắn tin, bảo hôm qua ngoại đau nên mẹ về ngủ lại. Sáng ra ngồi ngoài sân, cứ có cảm giác con đang ngủ nướng giữa một núi gối mền phía sau cánh cửa. Nhìn vào chả khác gì con gấu ngủ đông.


Con cũng chỉ mong mỗi ngày mở mắt, đều thấy cánh cửa xanh mà phía bên kia là ngoại là mẹ, là mảnh đất tuổi thơ, là nơi cho con được bình yên nhất.

Hôm nay Thành phố bỗng chật chội hơn nhiều...

Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page