top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch bằng cách inbox page ở Khung chat góc phải duới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Nếu tôi có thể bình tĩnh ngồi lại với mẹ, tôi sẽ nói rằng bà là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng thấy


Mẹ tôi không đẹp kiểu chim sa cá lặn. Mẹ tôi đẹp kiểu hiền hậu, dễ mến mà vẫn mang chút cương trực.


Tôi cảm ơn mẹ để lại cho tôi gương mặt vuông tròn, nằm ngoài định nghĩa nét đẹp hiện đại. Tôi cảm ơn mẹ để lại cho tôi 2 lúm đồng tiền mà tôi thích ngắm vô cùng trong gương. Mọi người nói miệng cười của tôi giống mẹ. Nếu thật vậy thì tốt, tôi thích nhìn mẹ tôi cười.


Có khá ít khoảnh khắc tôi nhìn thấy nụ cười thật sự của mẹ. Nụ cười trong sự thoải mái, thư giãn, và hạnh phúc.

Mỗi lúc như thế, tôi thầm nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi muốn làm mẹ của mẹ. Tôi sẽ yêu mẹ bằng tất cả những gì mẹ yêu tôi ở kiếp này.


Nhưng mẹ không bao giờ nhận mẹ đẹp. Mẹ bảo mẹ già rồi, mẹ bảo cơ thể sau sinh phù nề của mẹ đã mất phom. Nhưng ai cũng bảo mẹ đẹp.

Trong khoa của mẹ, các bệnh nhân không gọi mẹ là Cô y tá trưởng hay gọi bằng tên, họ gọi mẹ là Cô đẹp.


"Cô đẹp hôm nay xuống nhà ăn lấy dùm tui đồ ăn từ thiện đó".

"Cô đẹp hôm nay cho tui 500 ngàn".

"Cô đẹp hôm nay làm thủ tục để tui lãnh bảo hiểm".


Vẻ đẹp của mẹ luôn cho người khác sự an tâm và tin tưởng.


Mẹ tôi làm việc với bác sỹ chính khó nhất của cả tỉnh. Không ai làm phụ tá cho bác được quá 1 năm, mà mẹ tôi đã làm 10 năm. Từ chỗ bị chỉ trích, nhiếc móc, đòi đuổi việc, giờ bác thương mẹ tôi như em trong nhà, và cũng thương lây sang tôi. Không một người ngoài nào mời được bác đến dự đám cưới, vậy mà bác đến đám cưới tôi, và ở lại đến cuối cùng.


Mẹ tôi là cái tên bảo trợ cho nhiều ca bệnh khó khăn của tỉnh. Chỉ cần là mẹ tôi gọi, mạnh thường quân sẽ chuyển khoản ngay không hỏi nhiều. Vì mẹ tôi chi tiền đâu ra đó, và báo cáo rành mạch. Nhiều khi gấp quá, mẹ vận động anh chị em ruột trong nhà chi tiền luôn.


Có một lần, một chú dân tộc thiểu số bị bệnh nguy kịch không có tiền mổ. Chú này ở gần nhà dì tôi. Dì gọi mẹ, em coi giúp được không. Mẹ tôi liên hệ khắp nơi, cuối cùng chú không chỉ được tài trợ hết chi phí bệnh viện, còn cầm thêm vài triệu về lo xăng xe. Từ lúc chú nhập viện đến khi ra viện, chú không biết mẹ tôi làm khoa nào, là ai ở đâu ra mà giúp chú nhiều đến thế.

Khi biết là do dì tôi nhờ giúp, chú bảo người nhà đem ra bao gạo và con gà. Dì tôi không nhận, vậy mà chú chạy nửa vòng thành phố tìm ra cho được nhà tôi để biếu.


Trong các bữa ăn gia đình, tôi hay nghe mẹ tôi kể về các ca như vậy được mẹ giúp đỡ. Mẹ không biết được vẻ mặt mẹ hạnh phúc và đẹp lộng lẫy đến mức nào khi mẹ nói về công việc của mình.


Mẹ tôi thật sự, thật sự rất đẹp.

"Cô đẹp hôm nay xuống nhà ăn lấy dùm tui đồ ăn từ thiện đó".
"Cô đẹp hôm nay xuống nhà ăn lấy dùm tui đồ ăn từ thiện đó".


 
 
 

Nếu tôi có thể bình tĩnh ngồi lại với mẹ, tôi sẽ nói rằng bà là người dịu dàng nhất trên đời


Hầu như tôi chưa bao giờ nghe được âm lượng lớn từ mẹ, dù mẹ có bực dọc, to tiếng tới mức nào. Tôi nghĩ mẹ tôi có sự dịu dàng của cả thế giới cộng lại.


Ai có cáu gắt, xốc nổi đến mức nào, mẹ tôi vẫn có thể từ tốn, nhẹ nhàng nói chuyện. Người ta càng nóng, mẹ càng nguội. Chắc vậy nên mẹ mới sống được với bố tôi. Tôi đã nói nghìn lần trong đầu, nếu không phải mẹ, chẳng ai chịu được bố.


Nếu có 1 từ để miêu tả mẹ tôi, thì đó là nước. Bà mềm như nước, mát như nước, dịu dàng và đong đầy như dòng nước.


Có vài lần cấp dưới của mẹ làm hư chuyện, tôi biết mẹ giận lắm, nhưng giọng mẹ hầu như không thay đổi, nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết. Câu nói ngọt ngào nhất của mẹ mà tôi nhớ, là khi mẹ đi thăm giường bệnh nhân và hỏi họ đã khoẻ hơn chưa.

Tôi lớn lên ở bệnh viện, nhiều lần đi học về thì ghé ngồi chờ mẹ tan làm. Thành ra tôi ghét mùi bệnh viện nhưng lại rất thích nhìn mọi người ở đó làm việc, đặc biệt là mẹ tôi.


Mẹ tôi không thích thú cưng lắm, chê chúng bẩn, nhưng ưa trẻ con cực kỳ. Mà dường như, đứa trẻ nào cũng thích mẹ. Không đứa trẻ nào là mẹ tôi không dỗ được.


Mẹ tôi cũng thích bày tỏ tình cảm. Nhiều lần bà lén vào phòng tôi, tưởng tôi ngủ rồi nên bà vuốt tóc, đắp chăn, rồi hôn nhẹ lên má tôi. Thói quen đó lắm khi cũng làm tôi suýt về chầu ông bà. Tưởng tượng giữa đêm mà thấy 1 cái bóng đen ngòm đứng từ bên ngoài mùng nhìn vào đi. Đối với mẹ tôi, đó là ánh mắt chứa đầy tình yêu. Còn với đứa nhát gan lại ngủ nông như tôi, tôi đã lên huyết áp mấy lần.


Đến tận khi tôi đi lấy chồng, về thăm nhà mẹ, mẹ vẫn ôm tôi và dắt tôi đi sắm váy áo. Tôi thì như con búp bê, thử ra lại thử vô. Tôi không thích đi lựa đồ, thử đến bộ thứ ba tôi đã hết kiên nhẫn. Còn mẹ tôi, tung tăng từ chỗ này qua chỗ kia, tay ướm đồ lên người tôi còn miệng liến thoắng. Hình như hồi tôi 5 tuổi mà mẹ sắm cho cái váy công chúa nửa chì vàng cho tới giờ, mỗi lần dẫn tôi đi mua đồ mẹ đều vui như vậy.


Mẹ tôi là tất cả sự định nghĩa của từ "Dịu dàng". Trừ những lúc bà càu nhàu và cứ nhai đi nhai lại một chuyện từ năm này qua tháng khác.


Mẹ bảo hồi xưa bà ngoại hiền lắm, tiếc là bà mất sớm. Tôi chưa gặp bà ngoại bao giờ, nhưng có gì thắp nhang xin là bà cũng cho 😂. Nếu mẹ giống bà ngoại, thì qua mẹ, tôi cũng yêu bà nhiều như cách tôi yêu mẹ.


Mẹ tôi là tất cả sự định nghĩa của từ "Dịu dàng".
Mẹ tôi là tất cả sự định nghĩa của từ "Dịu dàng".

 
 
 

Nếu tôi có thể bình tĩnh ngồi lại với mẹ, tôi sẽ nói rằng bà là người bao dung nhất trên đời.


Tôi thấy bố mẹ cãi nhau to 2 lần, mỗi lần bố đều cho mẹ một bạt tai rồi quay người ra khỏi nhà. Đa số tuổi thơ tôi, họ cãi nhau rất kịch liệt, mà mẹ thường là người nhịn. Mà dù cãi nhau có to tới đâu, mẹ tôi vẫn sẽ nấu cơm đầy đủ, và dọn nhà sạch sẽ. Nếu là tôi, tôi sẽ quăng bỏ đó, ai muốn thì tự mà phục vụ.


Mẹ tôi cũng hay kể về chuyện nhà nội đã đối xử không tốt với mẹ.

Tôi không nhớ lắm, đại loại là hồi đấy bà nội giàu nhưng đám cưới chỉ tặng ba mẹ một cái mền. Qua ngày hôm sau thì xuống lấy lại vì bảo là cho mượn. Rồi từ hồi về làm dâu mẹ phải nai lưng phục vụ gia đình chồng từ bố mẹ đến anh chị em.

Có một sự kiện mà tôi nhớ mãi, là vì tranh chấp vài cm tường, mà người tôi gọi là cô và dượng, vác dao qua đòi chém mẹ tôi, khi bố tôi đang không ờ nhà.


Sau này khi bà nội hết của cải, con cháu không đứa nào chịu nuôi, chia ra mỗi nhà chăm một vài ngày. Mẹ tôi bảo bố, coi như má chỉ có một đứa con là anh, đem má về đây vợ chồng mình chăm.

Ngày bà mất, người bên giường bà là bố mẹ tôi và cậu dì bên ngoại. Bà không kịp thấy mặt đứa con nào khác của mình.

Những ngày đưa tang, chỉ có tôi và mẹ khóc nhiều nhất. Trong đám cháu, cũng chỉ có tôi và em trai về kịp trước lúc nhập quan.


Sau này mẹ cứ tiếc nuối, giá như hồi đó mẹ đối xử với bà nội tốt hơn chút nữa. Nói thật, đôi khi mẹ vẫn giận chuyện xưa mà cau có với bà nội, mẹ cảm thấy thật có lỗi. Đáng lẽ lúc đấy tôi phải nói với mẹ, là tôi thấy mẹ chăm bà nội và ông ngoại chu toàn như nhau.


Từ cái sự kiện ở trên, dù mẹ tôi không bị thương tích gì, nhưng không bao giờ ai ở bên nội nhận được sắc mặt tốt của tôi. Ấy vậy mà rồi họ cũng ghé nhà tôi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Mẹ tôi thì vẫn vui vẻ nấu ăn, rồi dọn dẹp.

Đêm đầu tang bà, mẹ tôi nấu một nồi cháo, cả nhà nội ngồi vào bàn ăn xì xụp, ăn xong mới nhớ ra còn mẹ tôi. Mẹ tôi im lặng, vẫn rửa bát, lau dọn nhà cửa, sắp xếp chăn màn đâu vào đó để họ nghỉ ngơi.


Tôi bảo mẹ, phải tôi là gia chủ, tôi quét hết cả đám đấy ra khỏi cửa.

Mẹ tôi nói, nhịn đi con, vì ba, vì bà.


Đêm trước khi hoả táng, quan bà còn nằm trong nhà, mấy bác dâu mơ thấy bà về đuổi đi. Tôi không biết họ nói thật hay chỉ bịa ra để mà cuốn gói đi cho nhanh, nhưng nghe cũng hả dạ lắm.


Sau khi bà mất...


Sau khi bà mất, mẹ tôi là người đầu tiên mơ thấy, và mơ thường xuyên. Mẹ mơ thấy bà nội gọi mẹ dậy ăn sáng rồi đi làm. Hôm thì mơ thấy bà vào phòng ngủ gọi, hôm thì thấy bà đang đứng bếp nấu ăn.


Tròn 1 năm trước khi bà mất, tôi mơ thấy bà vào phòng ngủ nắm tay tôi, nói rằng bà xin lỗi tôi nhiều lắm. Trong mơ, tôi biết bà đã mất.

Sau khi tỉnh dậy, tôi kể mẹ nghe, mắt mẹ thoáng chút ngạc nhiên và đau lòng. Mẹ biết tôi hay mơ thấy trước, mẹ biết đó là điềm không lành.

Từ sau giấc mơ ấy, bà ốm dần, lẫn dần, và chỉ còn nằm trên giường chờ người chăm sóc. Thật khó tin được một người già đang khoẻ mạnh, da láng mịn, ăn ngày 3 bữa chính 2 bữa phụ, lại có thể yếu đi trong chớp mắt.


Thỉnh thoảng tôi nhớ bàn tay mềm mềm lạnh lạnh của bà khi tôi giúp bà cắt móng tay. Năm cuối cùng đó, bà không còn nhận ra ai, cũng hầu như không nói chuyện nữa. Nhưng khi tôi giúp bà cắt móng, tay còn lại bà xoa xoa đầu tôi như một cách cảm ơn.


Tôi tự an ủi mình, chắc nhà mình đã hết lòng với bà nội, và bà đã thấy điều đó.


Mẹ hẳn là người bao dung nhất tôi được gặp trong đời.
Mẹ hẳn là người bao dung nhất tôi được gặp trong đời.


 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page