Nếu tôi có thể bình tĩnh ngồi lại với mẹ (Phần 3)
- Hoa Thạch Thảo

- Oct 30
- 3 min read
Nếu tôi có thể bình tĩnh ngồi lại với mẹ, tôi sẽ nói rằng bà là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng thấy
Mẹ tôi không đẹp kiểu chim sa cá lặn. Mẹ tôi đẹp kiểu hiền hậu, dễ mến mà vẫn mang chút cương trực.
Tôi cảm ơn mẹ để lại cho tôi gương mặt vuông tròn, nằm ngoài định nghĩa nét đẹp hiện đại. Tôi cảm ơn mẹ để lại cho tôi 2 lúm đồng tiền mà tôi thích ngắm vô cùng trong gương. Mọi người nói miệng cười của tôi giống mẹ. Nếu thật vậy thì tốt, tôi thích nhìn mẹ tôi cười.
Có khá ít khoảnh khắc tôi nhìn thấy nụ cười thật sự của mẹ. Nụ cười trong sự thoải mái, thư giãn, và hạnh phúc.
Mỗi lúc như thế, tôi thầm nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi muốn làm mẹ của mẹ. Tôi sẽ yêu mẹ bằng tất cả những gì mẹ yêu tôi ở kiếp này.
Nhưng mẹ không bao giờ nhận mẹ đẹp. Mẹ bảo mẹ già rồi, mẹ bảo cơ thể sau sinh phù nề của mẹ đã mất phom. Nhưng ai cũng bảo mẹ đẹp.
Trong khoa của mẹ, các bệnh nhân không gọi mẹ là Cô y tá trưởng hay gọi bằng tên, họ gọi mẹ là Cô đẹp.
"Cô đẹp hôm nay xuống nhà ăn lấy dùm tui đồ ăn từ thiện đó".
"Cô đẹp hôm nay cho tui 500 ngàn".
"Cô đẹp hôm nay làm thủ tục để tui lãnh bảo hiểm".
Vẻ đẹp của mẹ luôn cho người khác sự an tâm và tin tưởng.
Mẹ tôi làm việc với bác sỹ chính khó nhất của cả tỉnh. Không ai làm phụ tá cho bác được quá 1 năm, mà mẹ tôi đã làm 10 năm. Từ chỗ bị chỉ trích, nhiếc móc, đòi đuổi việc, giờ bác thương mẹ tôi như em trong nhà, và cũng thương lây sang tôi. Không một người ngoài nào mời được bác đến dự đám cưới, vậy mà bác đến đám cưới tôi, và ở lại đến cuối cùng.
Mẹ tôi là cái tên bảo trợ cho nhiều ca bệnh khó khăn của tỉnh. Chỉ cần là mẹ tôi gọi, mạnh thường quân sẽ chuyển khoản ngay không hỏi nhiều. Vì mẹ tôi chi tiền đâu ra đó, và báo cáo rành mạch. Nhiều khi gấp quá, mẹ vận động anh chị em ruột trong nhà chi tiền luôn.
Có một lần, một chú dân tộc thiểu số bị bệnh nguy kịch không có tiền mổ. Chú này ở gần nhà dì tôi. Dì gọi mẹ, em coi giúp được không. Mẹ tôi liên hệ khắp nơi, cuối cùng chú không chỉ được tài trợ hết chi phí bệnh viện, còn cầm thêm vài triệu về lo xăng xe. Từ lúc chú nhập viện đến khi ra viện, chú không biết mẹ tôi làm khoa nào, là ai ở đâu ra mà giúp chú nhiều đến thế.
Khi biết là do dì tôi nhờ giúp, chú bảo người nhà đem ra bao gạo và con gà. Dì tôi không nhận, vậy mà chú chạy nửa vòng thành phố tìm ra cho được nhà tôi để biếu.
Trong các bữa ăn gia đình, tôi hay nghe mẹ tôi kể về các ca như vậy được mẹ giúp đỡ. Mẹ không biết được vẻ mặt mẹ hạnh phúc và đẹp lộng lẫy đến mức nào khi mẹ nói về công việc của mình.
Mẹ tôi thật sự, thật sự rất đẹp.




Comments