top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch ở link dưới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Chào mọi người, lại là Thạch Thảo đây.


Mình đã biến mất được tầm 6 tháng, để quay lại cuộc sống vật lý. Đi làm kiếm tiền, đụng chạm xô xát, vấp ngã, đau đớn, hạnh phúc, đủ đầy. Lạ ha, dù mình có thể sống hoàn toàn ổn với việc xem tarot và chữa lành, mình đã chọn quay lại con đường mà mình từng yêu thương nhất, mà cũng ghét bỏ và sợ hãi nhất. Khi nào bình tâm hơn, mình sẽ kể cho mọi người nghe nhé. Còn hôm nay, 22/11/2022, mình mang đến một thông điệp về gia đình


Nghiệp gia đình


Là những mô típ hay lặp lại trong gia đình; ví dụ ông/ anh/ chú nghiệt ngập cờ bạc; hoặc dì/ cô/ mẹ góa chồng. Nó là những tổn thương hay lặp lại và thường vận lên cả người chúng ta.


Dĩ nhiên, chúng mình biết mỗi gia đình có vấn đề gì trước khi chọn đến với gia đình đó ở kiếp này. Vì chúng mình biết ở đó mình có thể học được gì.


Giai đoạn này là lúc nhiều người đến với thỉnh nguyện muốn được gỡ nghiệp gia đình.


Bằng cách nào?


Gỡ nghiệp gia đình bằng cách nào?

(Tóm tắt từ video của Ji Eun Tarot)

  • Thức tỉnh - nhận ra vấn đề: những mô típ nào thường xuyên lặp lại; vì sao họ làm như vậy

  • Dừng làm điều đó với mình: mình có đang trong tình trạng đó không, có những tổn thương nào bắt đầu từ đó

  • Làm gương cho mọi người: thay đổi những hành vi lặp lại

  • Tha thứ

Ví dụ ngắn gọn, gia đình mà bà/cô/dì/mẹ thiếu vắng người chồng thì những người phụ nữ này thường quá mạnh mẽ, tính nam trội, quyết đoán đến mức độc đoán, ít lắng nghe, nóng tính... Và những đứa con trong gia đình này thường có tính cách tương tự và gặp tổn thương về tính nữ. Như khó cởi mở chia sẻ cảm xúc, không cho phép bản thân mềm yếu, khó tin tưởng người khác, đặc biệt là người khác giới.


Vậy để gỡ nghiệp này, chúng ta cần nhìn xem vấn đề là gì, tại sao họ hành xử như vậy, chúng ta có đang làm vậy không, chúng ta đang bị tổn thương thế nào từ những nghiệp này. Từ đó yêu thương, tha thứ cho những nỗi đau, những người gây ra nó và thay đổi từ chính mình.


Tết này đến sớm, nhớ về với gia đình!

ree




 
 
 

Hôm qua mình gặp chị khách khiến mình nhớ mẹ vô cùng.


MẸ

Mẹ mình là một người sống tình cảm, mẹ rất dễ xúc động và cảm thông. Chắc là mình thừa hưởng nét tính cách này từ mẹ.

Mà những người như vậy, hay lấy việc của người khác thành của mình.

Ai gặp khó khăn, ai có gì cần làm là xắn tay làm dùm hết.


Cứ nghĩ như vậy thì tốt cho tất cả mọi người...


NHƯNG!

Dần dần tụi mình ỷ lại vào mẹ.


Mẹ đi làm về còn phải nấu nướng, đám con ăn xong mẹ đuổi hết lên lầu học bài, mẹ lại lụi cụi lau dọn.

Mẹ kêu ba đi nằm nghỉ, vì ba lao động tay chân mệt. Rồi mẹ lại đi lau nhà.

Từ lúc mình bắt đầu có nhận thức, chắc là mọi việc trong nhà đã luôn do mẹ lo lắng.

Ba gánh nhiệm vụ kiếm tiền, và có đồ đạc gì hư hao cần sắm sửa trong nhà là ba quản. Có lần, ba đi đón mình ở trường cấp 2, trong khi mình đã học lớp 11.


"CÁI GÌ TRONG NHÀ NÀY, CŨNG PHẢI THEO Ý EM!"

Có lần ba mẹ cãi nhau, ba bảo: "Anh quá mệt rồi, cái gì trong nhà này cũng phải theo ý em".

Mẹ chết lặng, bỏ lên phòng đóng cửa.


Lúc đó mình học năm 2, ngây ngốc, ngờ nghệch, trong lòng hả hê.

Vì mẹ đã kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của mình, kể từ cách ăn mặc, giờ ngủ nghỉ, mối tình đầu... Mình thấy lời ba nói như thay cho nỗi lòng của mình.

Mặc dù mình thương mẹ, nhưng mình không chịu nổi cảm giác ngột ngạt khi ở bên mẹ.


"CHỊ MUỐN BUÔNG GÁNH NẶNG XUỐNG LẮM"

"Chị muốn buông gánh nặng xuống lắm, nhưng đâu biết làm sao" - chị khách hôm qua của mình đã nói vậy.

Một lần nữa, chị chạm vào điểm đau nhất của mình.


Bây giờ hai chị em đã lớn, rảnh là cứ chạy về đỡ đần mẹ việc nhà, dành thời gian quây quần với bố mẹ, vì bố mẹ bảo hạnh phúc nhất là được 1 nhà 4 người ở với nhau. Nhưng dù có thế, mẹ vẫn có nhiều lo lắng đến mất ngủ triền miên.

Mình biết mẹ không muốn phải gánh vác mọi thứ như vậy. Nhưng mẹ đã làm vậy trong vô thức, và từ đời thuở nào.

Chắc là mẹ cũng muốn buông xuống, nhưng bắt đầu từ đâu?


Mình cũng muốn mẹ đừng lo nữa.

"Ở Sài gòn có đồ ăn, mẹ không cần đóng thùng gửi vào."

"Con đi làm có tiền rồi, mẹ đừng dành dụm nhịn ăn nhịn mặc nữa."

"Quyết định nào của con, cũng là để cho con hạnh phúc. Dù đi làm hay nghỉ làm, ở bên hay không ở bên ai. Mẹ không cần lo lắng mất ngủ nữa".


Dù đã nói ngàn vạn lần, nhưng như vị khách hôm qua, không thể nào dừng lo lắng và gánh vác được.


Không dừng được, là do chính tâm trí mình giới hạn bản thân thôi.

Chỉ cần muốn buông xuống, thì ắt sẽ bỏ được. Gánh nặng trên vai mình mà, đâu ai đeo vào cho mình đâu.

ree
Ảnh: chị mẹ


 
 
 

NẾU CUỘC SỐNG QUÁ DỄ DÀNG, BẠN CHẲNG HỌC ĐƯỢC GÌ CẢ

Nhìn lại những người xung quanh ta, bao nhiêu đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu sang biết quý trọng đồng tiền?

Bao nhiêu người cả đời ăn sơn hào hải vị biết tiếc một hạt cơm thừa?


Chúng ta cũng vậy thôi, để học cách trân trọng và thức tỉnh thì cần trải qua các bài học. Bài học càng khó, bạn càng học tốt và giác ngộ nhanh.


Trước khi học thiền, chữa lành bằng bàn tay (nhân điện), thì ông ngoại mình mất gần 70 năm vật lộn với cuộc đời.


ÔNG BẮT ĐẦU TỪ BÀN TAY TRẮNG

Ông làm thầy đồ, dạy chữ cho cả cái làng ông ở. Đến giờ mọi người vẫn tôn kính gọi là ông thầy Thời. Mặc dù nhà khu này không có số, nhưng bước chân vào trấn chỉ cần bạn hỏi thì ai cũng chỉ được nhà ông thầy Thời.


Sau đó ông làm lang trung, chữa bệnh bằng thuốc đông y. Công việc phất lên dần rồi ông bắt đầu mua đất ruộng, thuê tá điền. Dần dần mua được đất cả xã.


Mẹ mình kể ngày đó ông là người đầu tiên của tỉnh mua được cái xe ba gác để đi chở lúa. Mỗi khi bán xong thì cũng dùng cái xe đó chở tiền về. Mà tiền toàn nhét vào mấy cái bao bố rồi quăng đầy trong tủ. Khi nào rảnh mới lấy ra đổi vàng rồi lại nhét xuống gầm giường. Vậy nên mới có câu chuyện mẹ mình và dì hồi đấy lôi vàng ra chơi.


Nhà 9 đứa con, mà ngày đó mẹ bảo nuôi bằng sữa tây, ăn sô cô la tây hết. Các anh lớn được đi học trung cấp, mà thời đó là ngon lắm.


RỒI TRỞ VỀ BÀN TAY TRẮNG

Sóng gió ập đến với ông thầy Thời, bao nhiêu ruộng lúa, xe cộ, tiền bạc mất hết. Mẹ bảo không bao giờ quên được lúc cả nhà 9 đứa con và hai vợ chồng đứng thẫn thờ trong ngôi nhà 3 gian - cũng là tài sản cuối cùng của ông ngoại. Ruộng vườn bị thu về, tá điền giải tán hết.


Mấy ngày liền ông ngoại không nói gì cả, cứ đi thẫn thờ trong xóm, nhìn những miếng đất từng là của mình. Cả nhà cứ tưởng ông phát điên rồi.


Rồi một hôm ông ngoại mở miệng bảo, mai ông qua làng bên xem có gì buôn bán được không. Cả nhà mình làm lại. Mấy đứa con vừa gặm khoai vừa âm thầm rớt nước mắt.


Bà ngoại ra đi không lâu sau đó, để lại cho thầy Thời 9 đứa con nheo nhóc.

ree
91 tuổi mà vẫn làm vườn, vẫn dạy con cháu sử xưa tích cũ

BÂY GIỜ ÔNG BẢO, ÔNG LÀ NGƯỜI GIÀU CÓ NHẤT TRÊN ĐỜI

Bao nhiêu năm sau đó, ông ngoại bươn chải đủ thứ nghề, ai kêu gì cũng làm để nuôi 9 đứa con thành bác sĩ, giáo viên.


Mình hỏi, cả quãng đời sóng gió vậy, ông ngoại nhớ chuyện gì nhất?


Ông bảo hồi đó dẫn mẹ lên tỉnh xin cho làm chân y tá ở bệnh viện, người ta nói lấy 1 bao gạo ra đổi mà gom cả nhà không đủ 1 nắm. Hai cha con thất thểu ra về.

Tối đó có một ông già đến nói với ông ngoại, để đó tui lo cho.


Hóa ra ngày xưa ông ấy từng làm tá điền nhà ông ngoại, nhà nghèo nên ông ngoại mắt nhắm mắt mở thu vài đồng tô cho có, thỉnh thoảng ngoại còn cho thêm miếng ăn. Giờ con trai ông ấy cũng ăn học thành tài và có tiếng nói ở tỉnh. Ông ấy bảo cả đời ông ấy, và cả đời con trai ông ấy không bao giờ quên ơn.


Kể xong ông ngoại bảo: "Mày thấy chưa, tao không nhiều tiền, nhưng mà ai giàu bằng tao. Tao giàu vì tao dám cho đi, giờ trong túi tao không có đồng nào tao vẫn cho đi. Vì tao biết ông trời không để tao chết đói".


Đến tận bây giờ, ông ngoại vẫn quanh quẩn mãi ở cái nhà 3 gian mà 11 con người từng chen chúc trong đó. Để không quên bài học kiên cường mà bám trụ với đời, không quên bài học đã có thì phải chia sẻ.


Đang nói chuyện dở thì nghe đâu cô 6 nhà bên kêu ông Thời ơi, nhà con mới trúng vụ cà rốt, con đem vô biếu ông 1 bao.



 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page