top of page

Nếu tôi có thể bình tĩnh ngồi lại với mẹ (Phần 1)

Nếu tôi có thể bình tĩnh ngồi lại với mẹ, tôi sẽ nói rằng bà là người bao dung nhất trên đời.


Tôi thấy bố mẹ cãi nhau to 2 lần, mỗi lần bố đều cho mẹ một bạt tai rồi quay người ra khỏi nhà. Đa số tuổi thơ tôi, họ cãi nhau rất kịch liệt, mà mẹ thường là người nhịn. Mà dù cãi nhau có to tới đâu, mẹ tôi vẫn sẽ nấu cơm đầy đủ, và dọn nhà sạch sẽ. Nếu là tôi, tôi sẽ quăng bỏ đó, ai muốn thì tự mà phục vụ.


Mẹ tôi cũng hay kể về chuyện nhà nội đã đối xử không tốt với mẹ.

Tôi không nhớ lắm, đại loại là hồi đấy bà nội giàu nhưng đám cưới chỉ tặng ba mẹ một cái mền. Qua ngày hôm sau thì xuống lấy lại vì bảo là cho mượn. Rồi từ hồi về làm dâu mẹ phải nai lưng phục vụ gia đình chồng từ bố mẹ đến anh chị em.

Có một sự kiện mà tôi nhớ mãi, là vì tranh chấp vài cm tường, mà người tôi gọi là cô và dượng, vác dao qua đòi chém mẹ tôi, khi bố tôi đang không ờ nhà.


Sau này khi bà nội hết của cải, con cháu không đứa nào chịu nuôi, chia ra mỗi nhà chăm một vài ngày. Mẹ tôi bảo bố, coi như má chỉ có một đứa con là anh, đem má về đây vợ chồng mình chăm.

Ngày bà mất, người bên giường bà là bố mẹ tôi và cậu dì bên ngoại. Bà không kịp thấy mặt đứa con nào khác của mình.

Những ngày đưa tang, chỉ có tôi và mẹ khóc nhiều nhất. Trong đám cháu, cũng chỉ có tôi và em trai về kịp trước lúc nhập quan.


Sau này mẹ cứ tiếc nuối, giá như hồi đó mẹ đối xử với bà nội tốt hơn chút nữa. Nói thật, đôi khi mẹ vẫn giận chuyện xưa mà cau có với bà nội, mẹ cảm thấy thật có lỗi. Đáng lẽ lúc đấy tôi phải nói với mẹ, là tôi thấy mẹ chăm bà nội và ông ngoại chu toàn như nhau.


Từ cái sự kiện ở trên, dù mẹ tôi không bị thương tích gì, nhưng không bao giờ ai ở bên nội nhận được sắc mặt tốt của tôi. Ấy vậy mà rồi họ cũng ghé nhà tôi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Mẹ tôi thì vẫn vui vẻ nấu ăn, rồi dọn dẹp.

Đêm đầu tang bà, mẹ tôi nấu một nồi cháo, cả nhà nội ngồi vào bàn ăn xì xụp, ăn xong mới nhớ ra còn mẹ tôi. Mẹ tôi im lặng, vẫn rửa bát, lau dọn nhà cửa, sắp xếp chăn màn đâu vào đó để họ nghỉ ngơi.


Tôi bảo mẹ, phải tôi là gia chủ, tôi quét hết cả đám đấy ra khỏi cửa.

Mẹ tôi nói, nhịn đi con, vì ba, vì bà.


Đêm trước khi hoả táng, quan bà còn nằm trong nhà, mấy bác dâu mơ thấy bà về đuổi đi. Tôi không biết họ nói thật hay chỉ bịa ra để mà cuốn gói đi cho nhanh, nhưng nghe cũng hả dạ lắm.


Sau khi bà mất...


Sau khi bà mất, mẹ tôi là người đầu tiên mơ thấy, và mơ thường xuyên. Mẹ mơ thấy bà nội gọi mẹ dậy ăn sáng rồi đi làm. Hôm thì mơ thấy bà vào phòng ngủ gọi, hôm thì thấy bà đang đứng bếp nấu ăn.


Tròn 1 năm trước khi bà mất, tôi mơ thấy bà vào phòng ngủ nắm tay tôi, nói rằng bà xin lỗi tôi nhiều lắm. Trong mơ, tôi biết bà đã mất.

Sau khi tỉnh dậy, tôi kể mẹ nghe, mắt mẹ thoáng chút ngạc nhiên và đau lòng. Mẹ biết tôi hay mơ thấy trước, mẹ biết đó là điềm không lành.

Từ sau giấc mơ ấy, bà ốm dần, lẫn dần, và chỉ còn nằm trên giường chờ người chăm sóc. Thật khó tin được một người già đang khoẻ mạnh, da láng mịn, ăn ngày 3 bữa chính 2 bữa phụ, lại có thể yếu đi trong chớp mắt.


Thỉnh thoảng tôi nhớ bàn tay mềm mềm lạnh lạnh của bà khi tôi giúp bà cắt móng tay. Năm cuối cùng đó, bà không còn nhận ra ai, cũng hầu như không nói chuyện nữa. Nhưng khi tôi giúp bà cắt móng, tay còn lại bà xoa xoa đầu tôi như một cách cảm ơn.


Tôi tự an ủi mình, chắc nhà mình đã hết lòng với bà nội, và bà đã thấy điều đó.


Mẹ hẳn là người bao dung nhất tôi được gặp trong đời.
Mẹ hẳn là người bao dung nhất tôi được gặp trong đời.


Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page