Tản văn: Tôi cần được chữa lành (NT)
- Hoa Thạch Thảo

- Oct 29
- 4 min read
Ngoại truyện 1 - Bố
Có thể mọi người cũng nhận ra, tôi không nói nhiều về bố. Vì vai trò của bố trong đời sống gia đình tôi khá mờ nhạt. Gia đình tôi ban đầu khá khó khăn, nên bố hầu như vắng nhà. Không phải vắng nhà kiểu đi biền biệt, nhưng là kiểu khi tôi ngủ dậy thì bố đã đi làm, khi bố về nhà thì tôi bận học, lúc tôi học xong thì bố mẹ đã ngủ cả. Từ việc ăn uống, học hành, đến đau bệnh, hầu như tôi không có ký ức về bố, chỉ có mẹ.
Có một lần khi tôi học cấp 3, bố đến đón, chờ đến lúc cả trường về hết không thấy tôi, nên bố bỏ về nhà. Hồi đó tôi chưa được dùng điện thoại, nên cả truờng về hết mà tôi vẫn không thấy ai đón mình. Tôi mượn được điện thoại người qua đường gọi cho bố. Cuộc gọi diễn ra như này.
“Bố, bố không đến đón con à”
“Chờ hết cả trường về rồi có thấy con đâu, thôi tự về đi”
Tít….
Tôi ngỡ ngàng. Với tính cách của tôi, có lẽ lúc đó phải khóc. Nhưng tôi lịch sự trả lại điện thoại cho người ta, rồi đội nắng giữa trưa đi bộ về nhà. Chắc vì tôi không có kỳ vọng gì nhiều với bố.
Chưa bao giờ tôi đi bộ về nhà, xa phết. Hình như tôi đã đi bộ hơn 2 tiếng. Khi tôi về, bố đang ngồi trên bàn máy tính ở phòng khách. Tôi hạ giọng, sao bố không đón con. Bố tôi hậm hực, “Đi chơi ở đâu mà cả trường ra rồi mình chưa ra”.
Tôi nhỏ giọng “Con đứng ngoài cổng trường đợi bố từ sớm mà, tới lúc chỉ còn 1 mình con.”
Bố tôi gằn giọng: “Đứng đâu mà không thấy”.
“Chỗ cánh cửa sắt nhà bảo vệ, gần cổng chính”.
“Trường XX làm gì có chỗ đó”.
Tôi im lặng tầm 3 giây. “Bố, con học trường YY mà”. Tôi lên cấp 3 được 2 năm rồi.
Ừ, trường X là trường cấp 2 của tôi.
Từ hồi tôi bé xíu, người đón tôi đã luôn là mẹ hoặc bác (anh ruột của bố). Vì bố tôi bận đi làm. Có một hôm, khi tôi còn học tiểu học, bố tôi đến đón tôi. Một cậu bạn chạy vào bảo tôi “Nay bác hay chú cậu đến đón đấy, tớ nhận ra vì không phải người hay đón cậu, nhưng nhìn mặt giống nhau”.
Ngoại truyện 2 - Có bệnh vái tứ phương
Chắc tôi nên đổi tiêu đề của chương này. Tôi không thừa nhận mình bị bệnh. Nói chung là tâm hồn tôi cứ xao động, rục rịch, bức bối bên trong thể xác này, nên tôi tìm đủ mọi cách cho nó chịu nằm yên, bao gồm việc thử thôi miên.
Tôi thấy khá nhiều thứ trong buổi thôi miên đó. Đáng nói nhất là một cảnh ngoài bãi biển. Ở đó, tôi và đứa em đang bơi gần bờ, còn mẹ ngồi dõi theo từ trên bãi cát. Chúng tôi học bơi từ lớp 3 vì mẹ tôi cứ mơ thấy 2 chị em chết đuối trong hình hài 2 đứa tiểu học. Đột nhiên sóng đánh dạt chúng tôi ra xa, mẹ tôi hốt hoảng chạy theo. Sóng đánh càng to, gió thổi dữ dội, xung quanh không có ai. Hai chị em bị đánh dạt ra 2 phía còn mẹ không biết bơi, chỉ hoảng loạn nhào xuống nước quơ quào.
Lát sau, tôi thấy mẹ ôm lấy hai đứa tôi. Chết rồi. Ngưng thở.
Mẹ tôi gào khóc thảm thiết, âm lượng còn to hơn sóng biển gầm bờ. Trong giây phút đó, dường như tôi đang ở bên trong mẹ, hoặc tôi chính là mẹ, tôi cảm thấy nỗi đau mất con đâm xuyên vào ngực, không từ ngữ nào diễn tả được.
Tất cả những nỗi đau tôi kể lể cho đến lúc này không bằng một phần vạn sự đau khổ của mẹ trong ca thôi miên đó.
Một cái gì, điều gì, hay ai đó, trong ca thôi miên, cho tôi biết rằng đó là một tiền kiếp của tôi và mẹ. Đó là lý do vì sao mẹ tôi có tính kiểm soát điên cuồng đến vậy, và đặc biệt sợ khi chúng tôi chơi gần nước. Mẹ không nhớ, nhưng nỗi đau đó hẳn đã in vào ADN của bà. Bà sợ chỉ cần để chúng tôi ngoài tầm mắt thì bà sẽ lại mất chúng tôi mãi mãi.
Đó là một trải nghiệm thú vị. Tôi chọn tin vào “tiền kiếp” đó. Vì nó quá chân thật, khi tôi thoát khỏi thôi miên, tôi vẫn khóc tức tưởi vì khoảnh khắc ôm xác con mình bên bờ biển. Tôi tha thứ cho mẹ thật nhiều. Nhưng chữa lành là một hành trình dài hơi, một ca thôi miên chưa đủ vá một tâm hồn tơi tả.
Bây giờ, tôi đang ở giai đoạn Quán tưởng. Nghĩa là khi tôi bắt đầu cảm thấy đau, giận giữ, căm hận, oán trách, tôi sẽ ngồi lại nhìn vào những cảm xúc đó. Tôi tự hỏi mình điều gì kích thích những cảm giác đó, và những cảm giác đó bắt đầu từ sự kiện nào ở tuổi thơ.
Tôi nghe đồn rằng, nếu mình có thể tha thứ hết cho mọi sự kiện tuổi thơ trong Quán tưởng đấy, thì tâm hồn sẽ lành lại.
Hy vọng ngày đó đến sớm, ngày tôi có thể phơi tâm hồn dưới nắng mà nền đất phủ đầy bóng mát thay vì những lỗ chỗ li ti rách rưới.




Comments