top of page

Tản văn: Tôi cần được chữa lành (C.4)

Updated: Oct 30

Chương 4: Những giấc mơ tanh bành 


Tôi đã thử nhiều cách không chính thống để giải quyết mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Tôi không muốn đi bác sỹ, tôi không bị bệnh. Tôi không muốn bị xem là bệnh nhân.

Hay do tôi không muốn đối mặt với tất cả những gì đã xảy ra nhỉ? Tất cả những đau khổ đó đã trở thành con người tôi mất rồi. Giống như một dạng ký sinh trong người bọ ngựa, những oán niệm đó dần dần trở thành tôi. Tôi chỉ còn cái vỏ bọc, là con zombie bước qua lại giả vờ mình ổn. Nếu loại bỏ đi những cảm xúc ký sinh đó thì tôi còn lại gì? Tôi còn có thể sống được không?


Người ta bảo giấc mơ là phản chiếu chân thật nhất của nội tâm phải không nhỉ?


Thỉnh thoảng tôi vẫn nằm mơ thấy tôi cãi nhau với mẹ. Tôi tỉnh dậy mà vẫn còn cảm thấy lồng ngực bập bùng sắp vỡ ra, đầu đau như búa bổ, dư vị của sự oan khuất, giận dữ, căm phẫn tột cùng vẫn còn trên đầu lưỡi và khoé mắt. Gối ướt đẫm. Lúc nào cũng vậy. 


Trong giấc mơ, luôn là một tình tiết tương tự. Ví dụ như tôi muốn đi cắt tóc, tôi thích tóc tém, mẹ tôi thì cật lực phản đối. Rồi tôi sẽ quăng vỡ nát mâm cơm trên bàn, điều mà tôi đã tưởng tượng vô số lần nhưng chưa bao giờ dám làm. Rồi tôi sẽ hét lên. 


“Tại sao mẹ lại kiểm soát con như thế”.

“Con là con người, không phải búp bê. Mẹ cứ mua con búp bê về rồi muốn nó để kiểu tóc nào cũng được”.

“Tóc trên đầu con mà, tại sao con lại không có quyền quyết định”. 

“Mẹ là đồ độc tài phát xít”. 

“Con sẽ rời khỏi mẹ, con sẽ bỏ nhà đi, con phải được sống thật sự”. 


Trong giấc mơ, mẹ tôi sẽ luôn gào khóc lăn lộn, đưa ra đủ thứ lý do vì sao mẹ đã làm vậy với tôi, và luôn kết lại với “Mẹ làm vậy vì con thôi mà”.

Đây là luôn câu thoại tôi ghét nhất. Ghét nhất ngoài những câu mà mẹ hay nói ngoài đời. 


“Cuộc đời mẹ sống vì các con thôi”. 

“Nếu không có các con thì mẹ chết lâu rồi”. 


Mẹ tôi nói những điều đó nhiều đến mức bà bắt đầu tin là thật. Ý nghĩa cuộc đời của bà là các con, và vì thế, chúng tôi phải sống cuộc sống hoàn mỹ mà bà mơ ước. 


Thỉnh thoảng, rất thỉnh thoảng thôi, tôi cũng nằm mơ thấy hồi tôi còn tiểu học.


Hôm đó bố chở tôi và mẹ đi chợ. Tôi và bố chờ trước cổng, tôi quấy khóc đòi vào chợ với mẹ. Bố tôi không nói hai lời, chở thẳng tôi về nhà, dồn vào góc bếp, và lấy hết sức bình sinh quật tới tấp cán chổi lên người tôi. Sau đó ông nhốt tôi vào nhà tắm, khoá trái, tắt điện, mặc tôi quỳ lạy van khóc. Tôi khóc đến khản cổ, cầu xin bố tôi thả tôi ra.

Nhưng bố tôi lái xe ra ngoài.

Trong bóng tối và sự yên lặng đến rợn người của phòng tắm, những bóng đen bắt đầu vươn tay chộp lấy tôi, tôi ước giá như mẹ tôi đến cứu tôi. Bà thương tôi nhất.

Không ai đáp lại lời van xin đến xé họng của tôi. 


Lúc sau, bố đón mẹ về, nghe tiếng mẹ, tôi lại gào lên. Được rồi, bà sẽ giải cứu tôi sớm thôi. Tôi nghe tiếng chân mẹ gần lại, mẹ đi ngang qua nhà tắm. Bóng bà lướt qua khe hở bé xíu, cũng là nơi có ánh sáng le lói trong bóng đêm đen thui của nhà tắm. Tôi lấy hết sức lại gào lên, nhất định là tôi gào chưa đủ to, mẹ tôi vẫn chưa mở cửa.

Mẹ tôi đem đồ đạc mua từ chợ sắp xếp vào bếp. Tôi cố trấn an mình, mẹ tôi đang bận tay, bà sẽ cứu tôi ngay thôi. Nhưng giọng của tôi nhỏ dần, và tôi thiếp đi. Tôi không biết ai đã mở cửa và tôi ra khỏi nhà tắm bằng cách nào. 


Từ đó tôi sợ bóng tối, và sợ ma. 


Sợ khủng khiếp. 


Tôi không thể ngủ một mình. Chắc vậy nên hồi trẻ tôi hay kiếm “người ngủ cùng”. Còn cái thằng cha năm tôi 18 luôn miệng nói rằng “Em không thể rời xa anh” - rõ ràng anh ta nắm thóp được tôi là đứa thiếu thốn tình cảm. 


Gia đình tôi đã chuyển nhà hơn 4 lần. Nhưng tôi vẫn mơ về cái nhà tắm đó. Bóng đêm đó, và trận đòn. 


Đừng nghĩ xa quá, bố tôi không phải kẻ bạo hành (chắc vậy, tôi chỉ thấy ông tát mẹ tôi 2 lần). Trong ký ức, bố tôi chưa bao giờ đánh tôi ác như lần đó. Nhưng tôi đã thấy ông ra tay ác tương tự vài lần sau đó, khi nhà tôi nuôi những con chó không biết điều. Không biết điều theo kiểu tè bậy trong nhà, gọi không chịu về, hoặc gầm gừ khi bố tôi lại gần lúc chúng đang ăn. Bố tôi sẽ cột chúng vào góc nhà, dùng cán chổi quật tới tấp.

Nếu bố tôi ôm mớ cảm xúc căm phẫn của mình ra trận, chắc ông sẽ là người lính dũng mãnh. Nhờ bố mà con chó nào nhà tôi nuôi cũng được người ta bảo ngoan. Sao chúng nó không bị nhốt vào phòng tối nhỉ? Như thế chắc chúng sẽ nghe lời hơn. 


Tôi cũng mơ về những bài kiểm tra nữa. Mẹ kiếp. Những giấc mơ đó khiến tôi sợ hơn 2 thể loại mơ kia. Tôi luôn thấy mình trễ giờ, không biết làm bài, không tìm ra trường thi. Chả biết sao tôi cứ mơ thấy đi học và thi cử.


Hồi trước tôi học giỏi lắm nhé, luôn trong bảng vàng của khối và thành phố chứ đùa. Thế thì đáng lẽ tôi không nên bị ám ảnh về chuyện thi cử chứ nhỉ.

Hay vì tôi đã cố gắng quá?

Vì từ cấp một tôi đã học 7 ngày một tuần, trung bình 10 tiếng/ ngày à?

Vì tôi ở trường lớp nhiều hơn ở nhà, quen với việc đi ngủ lúc 12 giờ và dậy lúc 6 giờ sáng sao?

Hay vì tôi học nhiều đến mức bắt đầu ảo thanh, và nghe những giọng nói bên tai khi đang ngồi học vào giữa đêm, lúc cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết?


Dù sao thì, đừng ai bắt tôi thi cử gì nữa sất. Và tốt nhất là những giấc mơ thi cử nên ngừng quay lại ám tôi.


30 tuổi, tôi vẫn nằm mơ thấy cái nhà tắm đen ngòm đó.
30 tuổi, tôi vẫn nằm mơ thấy cái nhà tắm đen ngòm đó.

Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page