Tản văn: Tôi cần được chữa lành (C.5)
- Hoa Thạch Thảo

- Oct 29
- 4 min read
Chương 5: Phải chăng con người được làm nên từ tuổi thơ?
Dù tôi không thân nhiều với bố, nhưng tính cách tôi giống ông gần như y hệt.
Chó chết thực sự. Tôi vô cùng cọc cằn và có khuynh hướng bạo lực. Bình thường tôi cưng nựng và yêu chiều thú cưng lắm. Nhưng với điều kiện chúng phải nghe lời. Con nào không nghe lời, thì cứ cán chổi mà dạy.
Bố tôi cũng làm thế mà. Đâu ai biết dưới khuôn mặt thiên thần của tôi, là ác thần đối với bọn thú cưng. Tôi chọn đó làm cách xả giận.
Tôi cũng chỉ thích tụi con nít nghe lời. Đứa nào lỳ lợm thì tôi sẽ tránh xa. Vì tôi không dạy tụi nó bằng cách dạy bọn thú cưng được nên tôi phải cách ly bản thân mình ra kẻo mang vạ.
Tôi không thể nào cảm thấy gắn kết với con người khác được. Tôi dần hiểu được cảm giác của bố tôi khi ông hầu như không có bạn, cả ngày chỉ cặm cụi làm việc một mình không nói chuyện với ai.
Tôi nghĩ tôi viết văn giỏi, nếu không chả ai đọc đến khúc này. Tôi nói chuyện cũng dễ nghe, nên dễ kết bạn lắm. Nhưng tôi không thích nghe người ta kể lể về cuộc đời mình. Cuộc đời tôi bê bết thế này thì cũng tự tôi liếm láp thôi, mắc mớ gì tôi phải nghe người ta than thở về cuộc đời họ.
Tôi tự hỏi những kiểu bạn bè mà hoạn nạn sống chết có nhau ấy, cảm giác như nào nhỉ? Tôi chưa quý ai đến mức đấy.
Bố tôi hay hồi đáp bằng những câu hỏi. Nếu mẹ tôi hỏi “Ngày mai nhà mình đi chơi, hay là mang theo ít đồ ăn dọc đường nhỉ”, đa phần bố sẽ nói “Chứ chả lẽ nhịn đói?”. Tự nhiên tôi cũng bị lây cái tính đấy.
Tôi kết luận rằng hôn nhân của bố mẹ tôi thật bất hạnh.
Xung quanh tôi chả ai kết hôn mà tôi thấy hạnh phúc.
Các dì các chị hay túm tụm kể xấu mấy ông chồng. Nào là suốt ngày nhậu nhẹt, không lo dạy dỗ con cái, không phụ được việc nhà, khó ăn khó chiều lại còn hung dữ. Thế sao họ không bỏ quách nhau cho rồi nhỉ - tôi thầm nghĩ.
Mẹ tôi ít tham gia vào mấy cuộc nói chuyện như vậy, chỉ lặng lẽ nghe. Nên mọi người hay khen mẹ tôi khéo léo, biết đối nhân xử thế, tâm lý các kiểu.
Ở nhà thì mẹ tôi không thế. Nhân lúc không có bố, mẹ tôi hay càm ràm cái nhà này chỉ có mình bà lo toan. Nhưng mẹ tôi quên rằng bà cũng có hề dễ chung sống. Mỗi khi hai ông bà cãi nhau mà đám con thò mặt ra, mẹ tôi kiểu “Mày y như thằng cha mày”. Còn bố thì “Mày nói chuyện y như con mẹ mày”.
Thế đẻ chi cho lắm rồi chướng mắt. Nhiều lần tôi định nói thế. Nhưng ký ức về trận đòn và phòng tắm tối tăm ngăn tôi lại.
Tôi cũng được thừa hưởng nhiều từ mẹ. Mọi người xung quanh bảo tôi đẹp người đẹp nết. Phải như mà trăm năm trước thì chắc bà mối bu đầy cổng nhà tôi.
Giống như mẹ, đó là “tôi” phiên bản ngoài đường. Tôi phiên bản trong nhà hoàn toàn khác. Tôi học cách che giấu suy nghĩ của mình, nói dối như cuội, điều chỉnh tâm trạng tuyệt đỉnh. Giây trước tôi có thể trốn trong nhà tắm khóc thút thít, giây sau có thể quệt khô nước mắt và chạy xuống phụ mẹ dọn cơm. Tôi nghe được tiếng chân của bố mẹ tôi từ chục mét ở xa và cất gọn đi mấy cuốn truyện, sổ nhật ký đang ghi dở hoặc vài phong thư tình chưa kịp đọc. Thế mà mẹ tôi đều moi ra được cái đống bí mật nho nhỏ đấy của tôi.
Tôi còn di truyền khả năng kiểm soát thần sầu của mẹ. Tất cả mọi người phải làm theo ý tôi. Tôi không hoà thuận lắm với những đồng nghiệp thân cận, vì tôi luôn muốn bảo lưu ý kiến của mình cho bằng được. Tôi đơn thuần muốn mọi người làm theo ý tôi vì như thế tốt cho họ, đặc biệt là người yêu của tôi. Đồ phải được mua từ sàn cam cho rẻ, thay vì ra tiệm. Đi chơi nhất định là biển, không phải là núi. Tôi từ chối ra ngoài nếu bạn trai không mặc đồ đàng hoàng, chính xác là cái quần và áo mà tôi chọn. Tôi không thích đồ đạc linh tinh trên bàn làm việc của anh ấy, và cách anh ấy giặt chung đồ lót với khăn mặt.
May phước, anh ấy không có tâm hồn cụt què như tôi, nên sẽ bình tĩnh nói rằng anh không thích cách tôi kiểm soát như thế. Anh ấy có một vài tổn thương, tôi biết, ai cũng thế. Nhưng không chi chít như tôi. Nếu tôi có thể cởi tâm hồn này ra đem soi dưới mặt trời, thì nền đất sẽ bị rám nắng loang lổ hết.




Comments