top of page

Tản văn: Tôi cần được chữa lành (C.1)

Chương 1: Rồi một ngày tôi sẽ trở thành nhà biên kịch…


Tôi từng nghĩ vậy, thỉnh thoảng suy nghĩ này vẫn trở lại. Một ngày, tôi sẽ trở thành nhà biên kịch. Tôi sẽ viết nên câu chuyện đời mình, nó sẽ là một bộ chính kịch tâm lý gia đình bi thương tan nát, về một cô gái nổi loạn, hỗn loạn, đau khổ nhưng vui vẻ, tươi cười nhưng khóc lóc, cuộc đời muôn màu với những khúc cua gắt. Và vì thế, bộ phim sẽ nổi tiếng, và rồi bố mẹ tôi sẽ xem được, họ sẽ thấy tôi mang tâm hồn tôi tổn thương và rách nát như thế nào, họ sẽ hối hận, dằn vặt. Nhất định như thế. 


Hoặc người thân của bố mẹ tôi sẽ thấy được, họ sẽ hiểu được vì sao tôi hay bất chợt ngược ngạo, bướng bỉnh, ngông cuồng khó bảo và trái tính nết. Họ sẽ thương cảm cho tôi chứ? Họ sẽ giúp tôi đòi lại công bằng từ chỗ bố mẹ chứ?


Ý nghĩ ấy chớp tắt trong tôi không biết bao nhiêu lần, mỗi lần tôi xem một bộ phim tương tự mình và khóc trào máu tim. Vì tôi thấy mình trong đó. Không, không một diễn viên hay nhà biên kịch nào có thể lột tả những nhân vật ấy tốt bằng tôi. Đơn giản vì họ chưa trải qua nỗi đau như tôi. Tôi tưởng tượng rằng, khi bộ phim của tôi nổi tiếng, anh em bạn bè người thân sẽ gọi cho bố mẹ tôi và bảo, “Này, có bộ phim này đang hot lắm, nhưng bối cảnh giống gia đình mình, lạ thật”.


Rồi bố mẹ tôi sẽ xem, và rồi họ sẽ nhận ra… Mẹ tôi sẽ ôm mặt khóc sướt mướt, thở hơi lên, thậm chí có thể lên huyết áp. 


“Mẹ đâu có biết con đã phải chịu đựng những điều như vậy, hu hu, mẹ xin lỗi, hu hu, mẹ không cố ý”.


Bố tôi như thường lệ, im lặng với gương mặt chết trân, rồi trầm ngâm, rồi cúi đầu. 


Mỗi lần nghĩ như vậy, tôi trào lên sự hả hê, lặn ngụp thoả mãn trong cảm giác được tháo gỡ, được minh oan, được lắng nghe, được xin lỗi. Nhưng rồi tôi dẹp lại ý định trở thành biên kịch. Vì tôi không muốn nhìn thấy bố mẹ tôi như thế. Tôi yêu họ rất nhiều, nhưng tôi cũng giận họ rất nhiều. Tôi biết họ yêu tôi, nhưng tâm hồn rách bươm của tôi sẽ luôn đau đớn, tôi không biết nó có lành kịp khi tôi còn sống không nữa. 


Vậy tôi làm sao đây, tôi phải làm sao với nỗi đau của mình. Đau quá, đau đến nghẹt thở, đến mức da đầu tê dại, da gà nổi lên toàn thân. Sự buồn bã, cô đơn, u uất, cùng giận dữ, trộn hoà vào nhau và chảy trong mạch máu của tôi. 


“80% cơ thể con người là nước”. 


Không, 80% cơ thể tôi là nỗi đau. Nó vô hình, nhưng nó có thật. Cầu trời chỉ số sẽ dừng mãi ở 80. Vì nếu hơn thế nữa, tôi sẽ không chịu được mất, tôi sẽ tự tay chấm dứt nỗi đau này mất. Cầu trời.


Đôi khi tôi cảm thấy bên trong mình có 2 người. Một người lớn lên với sự bảo bọc, còn 1 người gai góc trưởng thành từ đau thương.
Đôi khi tôi cảm thấy bên trong mình có 2 người. Một người lớn lên với sự bảo bọc, còn 1 người gai góc trưởng thành từ đau thương.

Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page