top of page

Tản văn: Tôi cần được chữa lành (C.2)

Updated: Oct 30

Chương 2: … Hoặc diễn viên chính của một bộ phim 


À, bên cạnh làm biên kịch, tôi có nói tôi sẽ là một diễn viên đại tài chưa nhỉ?


Tôi có thể vào vai một cô bé cấp 3 ngoan ngoãn, lớn lên trong sự yêu thương đầy kiểm soát của bố mẹ trong Tiểu Hoan Hỷ (2019). Xem kìa, cái cảnh nhảy cầu nữ chính diễn cũng ổn đấy, nhưng thiếu chất bi ai. Cô ấy phải gào đến khản giọng, mặt đỏ gay gắt vì adrenaline và cortisol tăng vọt.


Lời thoại cũng chưa đủ đau đâu, đáng lẽ nó phải kiểu này:

“Vì sao mẹ lại làm như thế, mẹ khiến con ngạt thở, nếu con chết, đó là lỗi của mẹ”.

“Tại sao mẹ không bao giờ nghe con nói, mẹ chỉ giả vờ nghe, giả vờ tâm lý thôi, mẹ chẳng hiểu gì về con cả”.

“Tại sao lại sinh con ra, rồi khiến con đau khổ nhiều như vậy, mẹ ác lắm”. 


Sau đó tôi xem được phim Thừa Hoan Ký (2024). Trừ hình tượng người bố, toàn bộ nhân vật mẹ, chị gái, em trai đều y như gia đình tôi. Mẹ tôi thì chưa đến mức ép tôi bước vào lễ đường như vậy, nhưng sự ngột ngạt, nhẫn nhịn, tình yêu cho mẹ xen lẫn ấm ức của nữ chính… giống hệt những gì tôi đã (và đang trải qua).


Giá như trong một cuộc cãi vã nào đó, mẹ tôi cho tôi 1 cái tát thật đau, để cảm xúc tôi đủ cao trào mà phun ra tất cả những gì tôi đã giấu kín trong lòng. Tất cả cảm xúc của tôi như một quả bóng căng tức, nhưng chưa đến điểm nổ. Để tôi nghĩ xem, tôi sẽ “thoại” như nào nếu chuyện đó thật sự xảy ra với tôi.


Tôi nghĩ đến vô vàn viễn cảnh, chưa cái nào làm tôi hài lòng.

Viễn cảnh chân thật nhất lại xảy ra trong mơ. 


Mối quan hệ trong gia đình là một vòng luẩn quẩn "Yêu - Hận"
Mối quan hệ trong gia đình là một vòng luẩn quẩn "Yêu - Hận"

Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page