top of page

Kết nối gia đình

Kết nối gia đình, kết nối huyết thống là thứ nằm lại trong DNA của chúng ta, dù chúng ta có cố gắng chối bỏ nó tới mức nào đi nữa.


"CON SẼ KHÔNG TRỞ THÀNH NGƯỜI GIỐNG MẸ"


Ngày nhỏ, mẹ trong mắt mình là người hay càm ràm, xét nét, kiểm soát.

Ăn món này phải ăn với nước mắm chứ không phải nước tương.

Mặc cái áo này phải đi với cái quần này chứ không phải cái quần khác.


Đi làm về đã mệt còn phải vác xác đi chợ, rồi rửa thịt rửa rau, nấu ăn, rửa chén, lau nhà, cho con học bài. Mệt mỏi, cằn nhằn, nhưng vẫn làm rồi lại mệt mỏi, cằn nhằn. Vòng lặp không bao giờ dứt. Cuộc sống của mẹ là một trong những điều bí ẩn mà mình không thể giải mã được. Vì mình cảm thấy cuộc đời đó quá chật vật để tiếp tục.


Vì vậy mình đã nói với bản thân, mình sẽ không sống giống mẹ đã từng.


Không ôm gánh nặng chợ búa, không cống hiến cuộc đời mình giúp đỡ cho ai. Nên mình nhất định không lấy chồng và không theo nghề bác sĩ của mẹ.

ree

VẬY MÀ HÌNH NHƯ, DNA LÀ THỨ KHÔNG THỂ CHỐI BỎ


Thế rồi từ khi chưa tròn 18 tuổi, mình đã phát hiện ra mình rất thích giúp đỡ người khác. Mình thích nhìn thấy họ hạnh phúc.

Và rồi mình cũng chọn công việc có thể giúp đỡ cho nhiều người, bên cạnh đó mình còn dành nhiều thời gian tham gia công việc tình nguyện.


Lòng nhân ái của mẹ như một thứ di truyền không thể chối bỏ, nó rạo rực trong trái tim mình.


Dần dần mình hiểu ra, vì sao công việc khổ cực và áp lực như vậy mà mẹ vẫn đam mê với nó. Mẹ kể về công việc của mẹ với hai vì sao sáng trong mắt.


Rồi mình cũng có một người bạn đời.

Trước khi mình kịp nhận ra, mình đã là người tranh thủ sáng chủ nhật đi chợ mua đồ ăn tươi, đong đếm giá cả, tất bật nấu nướng.


Và trước khi mình kịp nhận ra, mình trở thành một người cáu gắt, xét nét bạn đời.


Giày dép phải để thế này, đồ ăn phải cất thế nọ, chén bát phải rửa thế kia.


Một hôm, trong lúc tụi mình đi dạo ở công viên, bạn ấy nắm tay mình và bảo:

"You know what, I'd like to see you being this happy everyday"

"Em biết gì không, anh thích nhìn thấy em vui vẻ thế này mỗi ngày".


Vào khoảnh khắc đó, mình nhận ra mình đã vô thức trở thành người mà mình không muốn. Vậy nên mình bắt đầu thay đổi.


ĐIỀU MÌNH MUỐN NÓI Ở ĐÂY LÀ...


Chúng ta không thực sự hiểu cuộc sống của người khác, trước khi bắt đầu bước vào hoàn cảnh như họ.


Và cho dù chúng ta chán ghét huyết thống của mình như thế nào đi nữa, DNA di truyền đó vẫn chảy trong máu và dẫn chúng ta đến những bài học tương tự với họ trong đời.


Chúng ta có thể chọn làm khác đi, nhưng chắc là sẽ khó chọn không gặp những bài học tương tự những gì họ trải qua.


Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page