top of page

Không gì ở ngoài ta. Tất cả đều là ta, ở trong ta. (Phần 1)

Tôi với ông chồng chiến tranh lạnh được 4 ngày rồi mấy bà.


Trong lúc mình đang oán than là ông trời ơi, vũ trụ ơi tại sao lại ghép cặp cho con với khúc gỗ như này, thì mình nghe Thầy cười bảo <Vấn đề không nằm ở chồng con, vấn đề nằm ở con và mẹ>.


"Con và mẹ?"

"Con và mẹ con thì liên quan gì đến chuyện cãi nhau của con với chồng?"


<Cách mà chồng con đang thể hiện, không phải là cách con ứng xử trong mối quan hệ với mẹ sao? Và điều làm con tổn thương không phải là do cách thể hiện tình yêu của con quá giống mẹ hay sao?">


<Không gì ở ngoài ta. Tất cả đều là ta, ở trong ta. Vì ta là người tạo ra những trải nghiệm này>


Tình yêu là một điều thật đau khổ.


Khởi nguồn cho cuộc chiến này là vì tôi cảm thấy chồng đang từ chối tình cảm của tôi, và dựng rào không cho tui bước vào cuộc sống của ổng.


Tôi tự thấy mình là một người giàu tình cảm và chu đáo, người xung quanh ai cũng nói thế. Điểm này giống mẹ. Cho nên tôi làm tất cả những gì tốt nhất cho chồng tôi, từ nấu ăn (dù ổng ăn chay, tôi vẫn còn 50% ăn mặn), giặt đống đồ vứt lung tung, cho đến quan tâm ổng đang chi tiêu vào việc gì.


Chồng tôi là một người độc lập, độc lập đến mức cô độc. Ổng quen như thế từ nhỏ, nên dù tôi biết ổng rất yêu tôi, nhưng tôi vẫn thấy trái tim ổng là một thế giới mà tôi cố gắng lắm mới chỉ cạy được một khe hở nho nhỏ.


Mấy hôm trước, ổng đang loay hoay lắp bàn phím hay màn hình gì đấy, tôi bước vào và hỏi "Làm gì đó". Ổng bảo: "Không phải chuyện của bà".

Không phải lần đầu tiên ổng nói câu đó.


Trước cả khi tôi kịp suy nghĩ, tôi nghe chính mình gào lên "Không phải chuyện của bà, đúng rồi, có cái quái gì về ông mà là chuyện của tôi đâu. Vợ chồng mà khác đ** gì người dưng, ly dị m* nó cho rồi chứ ở với nhau làm gì".

Rồi tôi đổ ầm lên giường, khóc ướt cả gối và chưa hề nói chuyện lại với ổng từ hôm đó tới giờ.


Tôi cảm thấy mình thật đau khổ, trên đời không ai khổ bằng. Tôi đã làm rất nhiều thứ cho ông ấy (và đương nhiên ổng cũng thế). Nhưng vì sao ổng luôn cho rằng cuộc sống của tôi và ổng là độc lập, ổng nghĩ rằng những quyết định của ổng chỉ ảnh hưởng đến ổng (như việc mua xe phân khối, chi một đống vào mớ đồ điện tử).

Thì đúng, ổng tiêu tiền của chính mình, mua những thứ cho mình xài, nhưng tôi vẫn cảm thấy không đúng ở đâu đó. Ổng có nghĩ đến tôi trước khi quyết định chưa?


Mình đang sống giống như mẹ. Y chang.


Sau khi chiến tranh lạnh, tôi không thèm nhờ ổng đổ rác, không lèm bèm bảo ổng rửa chén đi, không càu nhàu vì đống đồ khô chưa được gấp, không nhăn nhó vì trời mưa mà dây phơi chẳng được rút vào. Tôi tự làm hết. Tôi nghĩ trong đầu, đợi đến một ngày tôi không còn cần ông trong cuộc sống của tôi nữa thì tôi sẽ ra đi. Dù sao, tôi đã làm chuyện đó một lần rồi.


Rồi tôi tự hỏi, vì sao một câu nói đơn giản của ổng lại làm tôi cáu tiết đến thế. Cho tới khi mẹ tôi gọi. Cũng chỉ là những câu hỏi thăm thường ngày, rồi mẹ tôi bảo, khi nào có bầu thì phải cho hết lũ mèo đi, lông mèo không tốt cho em bé.

Tôi trêu ngươi: "Khi nào mèo chết thì có bầu, chứ không cho mèo".


1h sáng cùng ngày, mẹ tôi nhắn tin: "Hôm nay con làm mẹ buồn, con nói mẹ không bằng mèo của con".


Tôi nhắn lại: "Mẹ lại suy diễn đấy", rồi tắt điện thoại.

Làm thế quái nào bà ấy có thể diễn dịch câu nói của tôi thành như vậy được nhỉ. Bà ấy nghĩ rằng tôi phải sinh con thì mới nghĩ cho bà ấy à? Và không sinh con nghĩa là tôi không coi trọng bà ấy bằng lũ mèo?.

Tôi trân quý người mẹ của tôi, nhưng tôi phải sống theo cách của mình chứ. Tôi không thể thay đổi bản thân mình để làm đẹp lòng người khác.


Rồi tôi nhìn sang ông chồng đang ngồi bấm máy tính. Có lẽ ổng đợi tôi ngủ mới vào giường.

Hai đêm rồi tôi chắn đống gối ở giữa, và rụt ngay người lại khi ông ấy vô tình chạm vào. Chắc điều đó làm ổng thấy ngượng khi nằm cùng giường với tôi.


Hoá ra, tôi đang suy nghĩ giống y như mẹ, và thể hiện tình yêu giống hệt như bà.


Những gì mẹ "là", con cũng sẽ "trở thành".
Những gì mẹ "là", con cũng sẽ "trở thành".

Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page