top of page

Hạnh phúc như một người điên

Hồi mình học cấp hai, một người bạn cùng lớp mình có đứa em thiểu năng trí tuệ bẩm sinh. Nghe kể là lúc mang thai em thì mẹ bị cảm và dùng thuốc mà không biết lúc đó đã có bầu.


Về sau em suốt ngày chỉ thơ thơ thẩn thẩn, đôi khi vui vẻ, đôi khi la hét cào cấu. Em đặc biệt thích chị hai (là bạn cùng lớp mình). Ai mà em quý là em cứ nắm tay không rời.


"RỒI SAO MÌNH KHỔ DỮ KHÔNG BIẾT?"


Hồi đó nhà bạn mình bán hàng ăn, ra chơi mấy đứa trong lớp kéo tới tụ tập.

Vừa ăn vừa nghe mẹ bạn kể chuyện.


Lúc nào kể xong cô cũng thở dài, "Rồi sao mình khổ dữ không biết".


Nhìn sang, em cười cười, tay nắm chặt chị hai như thể bàn tay đó có sức mạnh khiến em cảm thấy an toàn giữa đám người lạ này.


Mấy lần mình đi bộ từ trường về, ngang nhà, em nó nhớ và chạy nhào về phía mình, vừa chạy miệng vừa la ú ớ. Có mấy lần người đi bộ bị dọa hú hồn, tính nhào lại bảo vệ mình - lúc đó vẫn là con nhỏ cấp 2.


Mình vội ôm lấy em, bảo người đi đường là không sao đâu, em cháu.


Đứa nhỏ không hề biết suýt nữa thì mình đã bị làm đau bởi một người lạ. Vì trong mắt nó lúc đó chỉ nhìn thấy người chị quen mặt mà hay cho nó nắm tay.


"ĐIÊN CŨNG ĐƯỢC, ĐÂU AI VUI DÙM CHO MÌNH"


Nhiều người xung quanh cứ bảo em điên, em khờ, nhưng mấy ai thấy được đứa trẻ đó lại vui vẻ đến mức nào.


Vui thì cười, buồn bực thì khóc.

Không phải lo mai mốt đi làm, lấy vợ, sinh con.


Thương ai thì nắm tay không rời, ghét ai là không cho đụng.

Đâu phải giả lả như tụi mình, dù trong bụng không ưng cũng phải dạ cô thưa bác.


Thỉnh thoảng mình làm gì đó khác người, bạn bè xung quanh bảo điên.

Mình lại nhớ tới đứa nhỏ đó.


"Ừ điên cũng được, đâu ai vui dùm cho mình".

Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page