top of page

Câu chuyện về những bài học - 9: Chúng ta không cần quá nhiều vật chất để cảm thấy hạnh phúc

Updated: Nov 9, 2021

Trong bài kỳ 7, mình có nhắc đến sự kiện mà vũ trụ tước đi tất cả vật chất mình đang có. Mình trở thành 1 đứa không nghề nghiệp, không tiền, không người yêu, không bạn bè. Và chỉ có 1 túi bột năng mốc ăn dành dụm qua ngày.


MÌNH CHỈ CÓ MỘT TÚI BỘT NĂNG MỐC ĂN QUA NGÀY

Mình đã nghĩ phải chục năm nữa mới có thể nhớ lại những ngày tháng đó, và kể về nó. Bởi vì kí ức ấy thực sự quá khó khăn.


Lúc đó mình thật sự chỉ còn vài trăm ngàn trong tài khoản sau khi trả tiền nhà. Đồ ăn không còn, cũng không biết nên làm gì khác để ra tiền khi rải đơn xin việc đến một chục chỗ mà không nơi nào gọi. Vì cơ bản là trước giờ mình được bố mẹ bảo bọc, cũng chưa từng làm công việc chân tay.


Đến khi nhận ra tất cả thức ăn mà mình có trong ít nhất 1 tháng tới là 1 túi bột năng và ít gia vị, mình mới nhận ra tình hình nghiêm trọng như thế nào.

Bấy giờ thì mình không còn là cô nhân viên văn phòng, không còn là người quản lý trẻ tuổi và được bạn bè cùng trang lứa ngưỡng mộ. Mình chỉ là một đứa không có gì trong tay.


Rồi mình dẹp bỏ cái tôi, xin làm phục vụ bàn cho một nhà hàng Âu.


Mình đã nghĩ, cuộc đời mình thật thảm hại.


Nhưng vũ trụ có kế hoạch riêng của người.


KHÔNG CÓ NHIỀU TIỀN THẬT RA CŨNG KHÁ HẠNH PHÚC

Khi làm ở nhà hàng Âu, mình lại có những niềm vui chưa bao giờ có được.


Đợt đó nhà hàng vừa mới khai trương và có chương trình đào tạo cho nhân viên.

Nhờ đó mà mình được thử rất nhiều loại đồ ăn cao cấp, có món lên đến cả vài triệu bạc 1 đĩa. Rồi mình còn học cách thử rượu, gọi tên các loại đồ uống xa xỉ - mà sau này đã giúp mình rất nhiều khi làm việc với khách nước ngoài.


Mình vẫn nhớ những ngày đứng xuyên suốt 12 tiếng đồng hồ, vừa bưng món, vừa dọn dẹp bàn ghế. Tay thì bong tróc, còn chân nhũn đến không leo nổi cầu thang về tới phòng. Vui nhất là những lúc các bạn trong bếp đút cho vài miếng ăn thử.

Mình làm quen với những người bạn chân chất, và cùng nhau uống bia tươi ngắm cảnh đêm Sài Gòn lúc 1 giờ sáng. Câu chuyện của họ không xoay quanh nhà, xe, đầu tư như mình vẫn thường nghe. Họ kể về tuổi thơ có vui có buồn mà cảm xúc lên đến cùng cực, về ước mơ và hoài bão.


Mình cũng nhìn thấy cách những người thành đạt và văn minh tiêu tiền, và cách đối nhân xử thế của họ khác biệt gì với những người mình từng gặp.


Lúc không có nhiều tiền, mình lại cảm thấy bản thân thật hạnh phúc và đầy sức sống. Trái tim mình như sống lại, và nở hoa lần nữa.

ree
Ảnh minh họa: foxnews.com

MÌNH KHÔNG CÒN PHỤ THUỘC NHIỀU VÀO VẬT CHẤT NHƯ ĐÃ TỪNG

Vì đã trải qua những tháng ngày đó, mình không còn cảm thấy mất mặt khi phải làm việc tay chân. Mình cũng không sợ không có tiền, không có quần áo đẹp.


Mình biết ơn tất cả những gì mình đang có. Một chỗ ngủ, một bát cơm trắng, một chiếc áo cũ.


Mình lại nhớ đến một câu khá hay: "Người ta không sợ người giỏi, không sợ người mạnh. Chỉ sợ mấy đứa không biết sợ là gì".


Mà mình, lại là đứa không biết sợ là gì. Bây giờ khi có chuyện gì khó khăn xảy ra, mình sẽ tự nói với bản thân "Cứ cố gắng hết sức, cùng lắm lại đi phục vụ bàn". Mà khi bạn cố gắng hết sức, không có lý nào cuộc đời lại phụ bạc bạn.




Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page