top of page

Chuyện của mấy người phụ nữ nhà mình

Bạn bè tui bảo đàn bà con gái nhà tui chỉ có một cái mặt, ra chợ ăn sáng là người ta tự biết con cháu ông thầy Thời. Ảnh mà nghe đựơc là khoái lắm.


Mấy dì mấy mẹ còn giống nhau là có cái tính nghĩ xa, y như ông ngoại. Lại còn nói lan man.


Một bữa kia ngoại mệt nằm trong buồng, trời tà tà mấy chị em kê ghế ngồi ngoài sân.


Dì Sáu kêu không biết chừng con cái lớn hết rồi thì mình làm gì hơ mấy đứa. Thảo hỏi ủa chứ dì không phụ con chăm cháu sao. Dì kêu dì sống khổ cả đời rồi, con đứa nào đẻ tự nuôi chứ dì chỉ có tận hưởng thôi.


Dì Năm bảo tao thì đẻ ở đây cũng chôn ở đây, không có như người ta theo con vào Xì Gòn được. Chắc trồng rau nuôi gà đến khi xuống lỗ thôi chứ.


Dì Sáu chỉ ra đám ruộng xa ngoài kia, hay sau này già chị em mình lại dìa đây ở. Con cái có cuộc sống riêng rồi mất công tụi nó đèo bồng. Mình dìa đây như hồi xưa còn má, chị năm trồng rau nuôi gà, con Đức thổi lửa con Út nấu cơm. Em tay chân vụng về chỉ có thể dọn nhà cửa. Xong chiều chiều lại ra đây nhổ tóc bạc nói tào lao.


"Chừng đó bạc cả đầu chị nhổ sợi đen thì nhanh hơn đó chị Sáu" - dì Hậu bảo.


"Ờ con Hậu khôn đó, nhưng mà tao đâu có điên mày. Thế không nhổ tóc nữa, đổi sang uống trà cho nó sang."


"Vậy mình chơi lớn xây nguyên cái biệt thự có hồ bơi luôn chị, với cái bếp thiệt quành tráng nữa. Đám cháu nhà mình thích bơi lắm còn gì. Bơi xong lên ăn một trận. Đã khỏi nói."


"Cái con Hậu này tính một hồi lại tới chuyện ăn. Sao mày không tính xây thêm sân banh sân bóng cho tụi nó. Chẳng thà chị em mình để dành tiền đi du lịch. Già rồi phải tận hưởng chứ."


"Ủa chị Sáu nói tiếng anh được hông, chứ Út biết tiếng dân tộc không hà." - dì Út lên tiếng.


Dì 6: "Mày dốt quá, tiếng nào thì nó chả có ngôn ngữ tay chân. Không biết nói thì quơ đại kiểu gì chẳng trúng."


"Mấy bà già này qưởn ghê chứ. Tính cho xa chừng đó nạnh nhau đứa không nấu ăn đứa không rửa chén. Lo xuống ăn cơm đi chứ ba đói rồi kìa." - Vậy là dì Huyền kết thúc câu chuyện xa xôi tại đó.


Hồi đó cái gì cũng thiếu, mà tính ra hạnh phúc lắm con


Trên đường về dì Hậu trầm ngâm xong tự nhiên hỏi «Thảo nè, về già mẹ xuống nhà ông ngoại ở với mấy dì nhen. Hồi nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, chục con người chen chúc trong cái nhà bé tí vậy mà coi ra đó lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời người. Hồi đó còn bà ngoại.»


ree
Nhà không thiếu gì, nhưng lâu lâu mọi người vẫn ăn món trứng luộc chấm mắm.
Vì nó có hương vị của "ngày xưa"

Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page