2. Mẹ: những gánh lo không thể buông được
- Hoa Thạch Thảo
- Feb 17, 2022
- 2 min read
Hôm qua mình gặp chị khách khiến mình nhớ mẹ vô cùng.
MẸ
Mẹ mình là một người sống tình cảm, mẹ rất dễ xúc động và cảm thông. Chắc là mình thừa hưởng nét tính cách này từ mẹ.
Mà những người như vậy, hay lấy việc của người khác thành của mình.
Ai gặp khó khăn, ai có gì cần làm là xắn tay làm dùm hết.
Cứ nghĩ như vậy thì tốt cho tất cả mọi người...
NHƯNG!
Dần dần tụi mình ỷ lại vào mẹ.
Mẹ đi làm về còn phải nấu nướng, đám con ăn xong mẹ đuổi hết lên lầu học bài, mẹ lại lụi cụi lau dọn.
Mẹ kêu ba đi nằm nghỉ, vì ba lao động tay chân mệt. Rồi mẹ lại đi lau nhà.
Từ lúc mình bắt đầu có nhận thức, chắc là mọi việc trong nhà đã luôn do mẹ lo lắng.
Ba gánh nhiệm vụ kiếm tiền, và có đồ đạc gì hư hao cần sắm sửa trong nhà là ba quản. Có lần, ba đi đón mình ở trường cấp 2, trong khi mình đã học lớp 11.
"CÁI GÌ TRONG NHÀ NÀY, CŨNG PHẢI THEO Ý EM!"
Có lần ba mẹ cãi nhau, ba bảo: "Anh quá mệt rồi, cái gì trong nhà này cũng phải theo ý em".
Mẹ chết lặng, bỏ lên phòng đóng cửa.
Lúc đó mình học năm 2, ngây ngốc, ngờ nghệch, trong lòng hả hê.
Vì mẹ đã kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của mình, kể từ cách ăn mặc, giờ ngủ nghỉ, mối tình đầu... Mình thấy lời ba nói như thay cho nỗi lòng của mình.
Mặc dù mình thương mẹ, nhưng mình không chịu nổi cảm giác ngột ngạt khi ở bên mẹ.
"CHỊ MUỐN BUÔNG GÁNH NẶNG XUỐNG LẮM"
"Chị muốn buông gánh nặng xuống lắm, nhưng đâu biết làm sao" - chị khách hôm qua của mình đã nói vậy.
Một lần nữa, chị chạm vào điểm đau nhất của mình.
Bây giờ hai chị em đã lớn, rảnh là cứ chạy về đỡ đần mẹ việc nhà, dành thời gian quây quần với bố mẹ, vì bố mẹ bảo hạnh phúc nhất là được 1 nhà 4 người ở với nhau. Nhưng dù có thế, mẹ vẫn có nhiều lo lắng đến mất ngủ triền miên.
Mình biết mẹ không muốn phải gánh vác mọi thứ như vậy. Nhưng mẹ đã làm vậy trong vô thức, và từ đời thuở nào.
Chắc là mẹ cũng muốn buông xuống, nhưng bắt đầu từ đâu?
Mình cũng muốn mẹ đừng lo nữa.
"Ở Sài gòn có đồ ăn, mẹ không cần đóng thùng gửi vào."
"Con đi làm có tiền rồi, mẹ đừng dành dụm nhịn ăn nhịn mặc nữa."
"Quyết định nào của con, cũng là để cho con hạnh phúc. Dù đi làm hay nghỉ làm, ở bên hay không ở bên ai. Mẹ không cần lo lắng mất ngủ nữa".
Dù đã nói ngàn vạn lần, nhưng như vị khách hôm qua, không thể nào dừng lo lắng và gánh vác được.
Không dừng được, là do chính tâm trí mình giới hạn bản thân thôi.
Chỉ cần muốn buông xuống, thì ắt sẽ bỏ được. Gánh nặng trên vai mình mà, đâu ai đeo vào cho mình đâu.

Comments