top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch bằng cách inbox page ở Khung chat góc phải duới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Trong bài trước mình đã có nhắc đến sức mạnh tập thể trong quá trình thiền.

Bài hôm nay là chủ đề tương tự, trong khía cạnh thực tiễn.


Sức mạnh của ong

30 con ong bắp cày có thể xóa sổ cả đàn ong mật đông hơn chúng gấp 1000 lần trong vòng nửa ngày.

Tuy nhiên tụi ong mật Nhật Bản đã tìm ra một chiến thuật để hạ đo ván lũ xâm lược to xác này. Ong mật khi phát hiện ra kẻ ngoại đạo sẽ lập tức rung bụng để báo tin cho đồng đội. Sau đó chúng chơi bài lấy đông thắng mạnh, gọi nhau bao quanh con ong bắp cày, khiến nó chìm nghỉm trong 1 quả cầu khổng lồ tạo nên từ ong mật.


Lúc này ong mật sẽ cùng nhau rung bụng, đập cánh, tạo thành một quả cầu nhiệt lượng khổng lồ bên trong và thiêu sống con ong bắp cày.


Sau thời gian dài sống trong sợ hãi và mất mát, chúng đã biết phát huy sức mạnh tập thể.


ree

Sức mạnh của cộng đồng

Lúc mình đi học thạc sĩ, hầu hết các môn học đều yêu cầu làm đề tài nghiên cứu. Mà mỗi đề tài phải đi làm khảo sát với mẫu trả lời ít nhất là 300. Để sàng lọc ra 300 biểu trả lời hợp lệ, số lượng biểu mẫu được điền thường nằm ở mức 500 hoặc hơn.


Bây giờ làm một thí nghiệm nhỏ nhé. Bạn tạo 1 biểu mẫu các câu hỏi về bạn và đăng lên facebook (giả sử có 1000 bạn bè), bạn đoán rằng bao nhiêu trong số họ sẽ dành thời gian trả lời?


Tương tự như vậy, để tìm được 500 người giúp mình trả lời câu hỏi là vô cùng khó khăn, chưa kể đa số đó là những người không quen biết.


Do vậy cộng đồng học viên chung trường tụi mình luôn có các group chung.

Khi ai đang làm 1 đề tài nghiên cứu sẽ đăng vào nhóm nhờ mọi người làm khảo sát giúp.

Điều dễ thương là ngay cả các thầy cô, khi làm đề tài để đăng báo khoa học cũng sẽ nhờ tụi mình điền thông tin hoặc gửi đến đúng người để điền giúp.


Điều đáng yêu hơn nữa là cộng đồng học viên đến từ đủ ngành nghề. Các thầy cô thường cho mọi người chuẩn bị đề tài thuyết trình về ngành nghề, công ty của chính mình và chọn ra một vài đại diện giới thiệu.

Thông qua đó mình có thể nghe về các thông tin, cách đánh giá chứng khoán, nghiệp vụ vay và thu lãi của ngân hàng, quy trình quản lý sản xuất công nghiệp...


Thật là một điều tuyệt vời khi có thể ở một nơi, và đón nhận rất nhiều kiến thức và góc nhìn mới.


Khoảng thời gian học thạc sĩ thật sự đã giúp mình chiêm nghiệm lại nhiều triết lý cũng như tiếp nạp thêm các kiến thức mới.


ree

Cộng đồng của bạn phản ánh chính bạn

Bạn đang quan tâm điều gì, mạng xã hội của bạn đang phản ánh điều đó.

Bạn tham gia và các hội nhóm chia sẻ kiến thức, thông tin trong ngành, hay các nhóm kín chuyên bóc phốt và hóng drama?


Bạn bình luận trên các bài đăng trao đổi thông tin, hay dành thời gian đối đáp với những comment không vừa mắt?


Khi bạn đang tương tác với một tập thể nào đó, bạn cũng đang nhận lại kiến thức và năng lượng từ họ.

Nếu họ ích kỷ, sân si thì bạn cũng nhận lại năng lượng như vậy.

Nếu họ bao dung và thông thái, bạn cũng nhận lại năng lượng như vậy.


Bạn đang, và sẽ chọn ở trong cộng đồng nào?



 
 
 

Bạn đã bao giờ phê bình sếp mình chưa?


Giải thích theo khía cạnh tâm linh thì mình thấy mình cũng là một "nghiệp" dành cho các sếp cũ 😅

Bình thường thì mình nhẹ nhàng, hòa nhã, nhưng mà lúc cần thì cũng căng dữ lắm.


Cho đến giờ thì lý do mình nghỉ việc luôn là vì sếp khó làm việc chung, sếp không tôn trọng giá trị của mình và không kiểm soát được ngôn ngữ của bản thân.

Và mình luôn nói thẳng, đối mặt với sếp trước khi nghỉ.


Hồi mới ra trường mình cũng trẻ trâu phết.

Mình đã từng nói với một sếp rằng ông không tuyển được người là tại lương quá thấp, có 5 triệu bạc chưa trừ thuế mà đòi tốt nghiệp đại học, lưu loát tiếng Anh, chứ không phải vì tôi không kiếm ra người.


Sang công ty thứ hai thì mình kiểm soát được cảm xúc hơn.

Mình nói với CEO rằng em xin lỗi có thể em nhạy cảm, nhưng em cảm thấy anh không hài lòng với tất cả những gì em làm. Anh có muốn nói về điều đó không.

CEO bảo anh không rảnh gì mà nhắm vào em, nhưng hành động lại đi ngược với điều đó. Anh lớn tiếng cắt đi nhiệm vụ, cũng là quyền hạn của mình, công khai trong các buổi họp ban quản lý.


Đến công ty thứ ba, mình học cách nhìn nhận xem sếp có lý do gì không.

Như mình đã nói ở bài kỳ 1 và 2, mình biết sếp mình có rất nhiều áp lực. Và cũng vì chị ấy không bao giờ tâm sự, không tin tưởng ai để chia sẻ tâm trạng, nên chị rất dễ nổi nóng.

Mình đã thử, bằng nhiều cách, nói khéo rằng mỗi lần chị lớn tiếng là em sợ lắm.

Mình biết sếp mình cũng có cố gắng cải thiện.

Nhưng mỗi lần tính nóng nảy quay lại thì đó là một level mới của sự bùng nổ 😂


Mình nhắn cho anh Giám đốc, rằng mình cảm thấy không ổn. Mình rất buồn và thất vọng, dường như mình không làm tốt bất cứ chuyện gì. Mình khóc rất nhiều trong cuộc gọi đó.

Anh ấy ngỡ ngàng một chút. Và hỏi điều gì đã làm mình nghĩ vậy, có phải ai đó đã nói gì với mình, hay là sếp mình?


Và mình đã giải thích vấn đề. Sau khi anh Giám đốc lấy ý kiến từ một vài người về sếp mình, và rõ ràng anh cũng biết sếp mình có khó khăn trong việc kiềm chế cảm xúc. Anh bảo hãy cho sếp thời gian, anh đã góp ý rồi.

ree
Ảnh minh họa: depositphotos.com

Nhưng cuối cùng mình vẫn nghỉ

Nhận góp ý, sếp mình có thay đổi được 1 hay 2 tuần. Rồi lại bùng nổ. Mình cũng không ngạc nhiên lắm.

Lúc này mình nói với Giám đốc, thôi, tôi nghỉ.


Rồi Giám đốc báo tin đó cho sếp mình.

Khi sếp gọi, câu đầu tiên sếp hỏi mình là "Vì sao em báo tin nghỉ cho Giám đốc mà không phải chị?"

"Em có thể nghỉ luôn ngày mai, không cần bàn giao, chị có thể hoàn toàn tiếp tục".

"Hoặc chị cho em một lựa chọn khác, em có thể làm đến khi nào em tìm được việc mới, báo cho chị trước 1 ngày".


Cái tính khí này thật là 🤕


Mình có đau lòng, nhưng cũng tự nhủ chị ấy chỉ là quá buồn, không chấp nhận được việc một cấp dưới phải nghỉ vì không làm việc được với mình. Mà còn không thể nói chuyện với mình đến mức phải báo nghỉ vượt cấp.

Đó chỉ là những lời nói của sự tổn thương mà thôi.


Ngày cuối cùng đi làm

Giám đốc kết bạn với mình trên LinkedIn, và gọi điện tạm biệt mình. Anh ấy lại xin lỗi vì đã để mình có một trải nghiệm không tốt tại công ty, và cảm ơn vì mình đã nói ra.

"Đa số mọi người khi không bằng lòng sẽ im lặng rồi đi. Nhưng tôi cảm ơn vì bạn đã nói ra vấn đề, để tôi có cơ hội sửa đổi. Tôi nghĩ đây cũng là một bài học tốt cho sếp của bạn. Tuy nhiên cô ấy sẽ cần nhiều thời gian để nhìn nhận."


Sếp mình cũng nhắn tin, chúc mình có một hành trình tốt đẹp hơn ở nơi khác.

Tụi mình gửi cho nhau những lời tốt đẹp sau cùng trước khi rời đi.


Happy ending nhỉ?


Mà nghĩ lại, bao nhiêu người sẽ "phê bình" sếp trước khi nghỉ việc?

Sếp được góp ý cho mình, tại sao mình lại không chứ?


 
 
 

Updated: Sep 24, 2021

Quãng thời gian ở công ty cũ để lại cho mình nhiều kỷ niệm đẹp, và cả nỗi trầm cảm sâu sắc.


Chà, cuối cùng thì mình phải đối mặt lại với vấn đề này rồi. Và đầu tiên mình muốn nói rằng sau khi suy ngẫm lại, mình chấp nhận rằng mọi thứ đến vì nó phải đến. Ai cũng có lý lẽ riêng của họ.

Và mình, cùng đại diện công ty, đã kết thúc mọi chuyện theo cách văn minh nhất.


Vì sao mình nghỉ?

Mình nghỉ vì không hài lòng với sếp. Đúng vậy đó. Vì không hài lòng với sếp.

Sếp mình là một nữ cường, một bông hồng thép. Cứng rắn, quyết liệt. Cả người tỏa ra lửa.

Vị trí của sếp mình nắm giữ rất nhiều thứ, đặc biệt là chịu trách nhiệm cho số lượng nhân sự ở công ty. Thiếu người thì dự án không chạy được. Dự án không chạy được thì chỉ có ăn cám.

Rồi còn cả giấy tờ pháp lý, cả việc tổ chức chương trình giao lưu với sinh viên, với các ứng viên sáng giá trên thị trường.

Ti tỉ thứ.


Mình biết, nên mình đã cố gắng thông cảm cho sự nóng nảy, cho những lời nói thô lỗ và sắc bén như dao găm của sếp mình.

"Chị biết chị nói em làm việc cẩu thả thì em sẽ không chịu được. Nhưng em phải xem lại mình".


Câu nói đó là hạt giống thất vọng đầu tiên trong lòng mình, sau rất nhiều tháng nỗ lực ở công ty.

Mình bắt đầu tự trách bản thân, tự ti về bản thân mình.

Nhưng mình lại nghĩ, mình tệ đến vậy à? Sao sếp to tiếng với mình, bác bỏ mọi việc mình làm, trong khi những anh chị quản lý khác lại rất khen mình cơ mà? Cuối năm mình còn được tăng 30% lương cơ mà?


Vì sao mình chưa nghỉ ngay?

Vì những người khác đều trực tiếp, hoặc gián tiếp nói mình làm rất tốt. Công ty mẹ còn gửi thư khen mình.

Nên mình tự nhủ ừ thôi, sếp nói chưa tốt thì mình sẽ cố gắng cải thiện.

Thêm nữa mùa dịch này biết đi đâu mà tìm việc.

Chưa kể mình rất thích công việc hiện tại, mọi người rất dễ thương, và lương cũng khá cao nữa.


Rồi chuyện gì xảy ra?

Mình cố gắng mỗi ngày, mình tỏ ra là mình ổn. Nếu sếp la mắng, mình sẽ nghĩ lại những lời khen ngợi từ người khác. Sếp mình thì chẳng bao giờ khen.


Thế nhưng sếp mình ngày càng nặng lời, ngôn ngữ ngày càng quá sức chịu đựng.

Và bạn biết đấy, khi bạn nghe những lời không tốt đẹp về bản thân mỗi ngày, bạn sẽ bắt đầu tin vào những điều đó. Những lời khen ngợi khác không còn tác dụng. Trong đầu mình chỉ là những sự chỉ trích của sếp.


Mình là một đứa thất bại.

Mình dằn vặt bản thân trong suy nghĩ đó.

Rồi đi sang công ty mới có gì khác? Mình vẫn sẽ là một đứa thất bại thôi.

Mình không làm được gì ra hồn cả.

Hay mình ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa nhỉ?


Đợt đó mình mất ngủ, cáu gắt, khóc lóc, làm bạn trai mình hoảng hồn. Bạn còn bảo mình nên đi gặp bác sĩ tâm lý.


Thời gian đó thật khủng khiếp.

Thật ra thứ đáng sợ nhất không phải là sếp mình, không phải hết tiền. Mà là tiếng nói trong đầu liên tục bảo mình là một đứa thất bại.


ree
Ảnh minh họa: podtail.com

Mình đã nghỉ như thế nào?

May mắn trên sếp mình còn một Giám đốc (GĐ) người nước ngoài. Anh này thì thân thiện và thông thái cực. Mình gọi cho ảnh, nói rằng mình có việc quan trọng. Mới 3 chữ thôi là mình bật khóc. Mình uất ức đến cùng cực, bao nhiêu giằng xé trong mình vỡ ra ngay thời điểm ấy.


GĐ cũng đứng hình, anh ấy không hề cử động khiến mình tưởng mạng lag cơ 🤣

Sau khi nghe mình nói xong, anh ấy bảo "Tôi thật sự xin lỗi nếu bạn cảm thấy như vậy. Hãy tin tôi, bạn đang làm rất tốt công việc của mình. Nếu bạn cho tôi cơ hội, tôi sẽ xem xét việc này và cố gắng cải thiện tình hình".


Đáng lý ra hôm ấy mình tính xin nghỉ rồi, nhưng thấy ảnh nhiệt tình quá nên mình đợi thêm một thời gian để anh ấy cố gắng. Sau đó anh ấy có góp ý với sếp mình, rằng sếp mình nên kiềm chế lại. Và nên quan tâm đến cấp dưới nhiều hơn, chẳng hạn như gọi hỏi han họ (trong đó có mình).


Cũng được 1 hoặc 2 tuần gì đấy. Và rồi mọi chuyện lại như cũ.


"Xin lỗi, nhưng tôi nghỉ việc!" - mình gọi cho GĐ.

Tụi mình có một vài cuộc nói chuyện sau đó, cho đến cả ngày làm việc cuối cùng của mình.


Anh ấy xin lỗi vì để một chuyện như thế này xảy ra ngay trước mắt anh ấy, và cảm ơn mình đã lên tiếng. "Việc nghe người khác nói rằng bạn đang làm sai gì đó thật không dễ dàng. Đặc biệt là từ cấp dưới. Nên sếp của bạn sẽ cần có thời gian điều chỉnh. Nhưng tôi tôn trọng nếu bạn cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để rời đi. Và tôi thành thật xin lỗi vì bạn đã có những trải nghiệm tệ như vậy ở đây. Hãy tin tôi, tôi không bao giờ muốn để bạn đi."


Cho đi tử tế sẽ nhận về tử tế

Đáng lẽ mình đã có thể đập đơn lên bàn (thật ra là qua email, đang dịch mà 😅) - Xin lỗi, nhưng tôi nghỉ việc!

Nhưng mình đã nói ra, trực diện và thẳng thắn, với tất cả sự tôn trọng. Để cấp quản lý biết có gì đó cần sửa ở đây. Và họ đã xem xét vấn đề.

Tuy cuối cùng mình vẫn nghỉ, thật may mình đã làm điều đó, nhưng mình đã rất tự hào về cách bản thân đối diện với vấn đề và dũng cảm rời đi.


Bài tiếp theo mình sẽ phân tích vấn đề này trên khía cạnh tâm linh. Chờ mình nhé!


 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page