- Hoa Thạch Thảo
- Sep 24, 2021
- 3 min read
Bạn đã bao giờ phê bình sếp mình chưa?
Giải thích theo khía cạnh tâm linh thì mình thấy mình cũng là một "nghiệp" dành cho các sếp cũ 😅
Bình thường thì mình nhẹ nhàng, hòa nhã, nhưng mà lúc cần thì cũng căng dữ lắm.
Cho đến giờ thì lý do mình nghỉ việc luôn là vì sếp khó làm việc chung, sếp không tôn trọng giá trị của mình và không kiểm soát được ngôn ngữ của bản thân.
Và mình luôn nói thẳng, đối mặt với sếp trước khi nghỉ.
Hồi mới ra trường mình cũng trẻ trâu phết.
Mình đã từng nói với một sếp rằng ông không tuyển được người là tại lương quá thấp, có 5 triệu bạc chưa trừ thuế mà đòi tốt nghiệp đại học, lưu loát tiếng Anh, chứ không phải vì tôi không kiếm ra người.
Sang công ty thứ hai thì mình kiểm soát được cảm xúc hơn.
Mình nói với CEO rằng em xin lỗi có thể em nhạy cảm, nhưng em cảm thấy anh không hài lòng với tất cả những gì em làm. Anh có muốn nói về điều đó không.
CEO bảo anh không rảnh gì mà nhắm vào em, nhưng hành động lại đi ngược với điều đó. Anh lớn tiếng cắt đi nhiệm vụ, cũng là quyền hạn của mình, công khai trong các buổi họp ban quản lý.
Đến công ty thứ ba, mình học cách nhìn nhận xem sếp có lý do gì không.
Như mình đã nói ở bài kỳ 1 và 2, mình biết sếp mình có rất nhiều áp lực. Và cũng vì chị ấy không bao giờ tâm sự, không tin tưởng ai để chia sẻ tâm trạng, nên chị rất dễ nổi nóng.
Mình đã thử, bằng nhiều cách, nói khéo rằng mỗi lần chị lớn tiếng là em sợ lắm.
Mình biết sếp mình cũng có cố gắng cải thiện.
Nhưng mỗi lần tính nóng nảy quay lại thì đó là một level mới của sự bùng nổ 😂
Mình nhắn cho anh Giám đốc, rằng mình cảm thấy không ổn. Mình rất buồn và thất vọng, dường như mình không làm tốt bất cứ chuyện gì. Mình khóc rất nhiều trong cuộc gọi đó.
Anh ấy ngỡ ngàng một chút. Và hỏi điều gì đã làm mình nghĩ vậy, có phải ai đó đã nói gì với mình, hay là sếp mình?
Và mình đã giải thích vấn đề. Sau khi anh Giám đốc lấy ý kiến từ một vài người về sếp mình, và rõ ràng anh cũng biết sếp mình có khó khăn trong việc kiềm chế cảm xúc. Anh bảo hãy cho sếp thời gian, anh đã góp ý rồi.

Ảnh minh họa: depositphotos.com
Nhưng cuối cùng mình vẫn nghỉ
Nhận góp ý, sếp mình có thay đổi được 1 hay 2 tuần. Rồi lại bùng nổ. Mình cũng không ngạc nhiên lắm.
Lúc này mình nói với Giám đốc, thôi, tôi nghỉ.
Rồi Giám đốc báo tin đó cho sếp mình.
Khi sếp gọi, câu đầu tiên sếp hỏi mình là "Vì sao em báo tin nghỉ cho Giám đốc mà không phải chị?"
"Em có thể nghỉ luôn ngày mai, không cần bàn giao, chị có thể hoàn toàn tiếp tục".
"Hoặc chị cho em một lựa chọn khác, em có thể làm đến khi nào em tìm được việc mới, báo cho chị trước 1 ngày".
Cái tính khí này thật là 🤕
Mình có đau lòng, nhưng cũng tự nhủ chị ấy chỉ là quá buồn, không chấp nhận được việc một cấp dưới phải nghỉ vì không làm việc được với mình. Mà còn không thể nói chuyện với mình đến mức phải báo nghỉ vượt cấp.
Đó chỉ là những lời nói của sự tổn thương mà thôi.
Ngày cuối cùng đi làm
Giám đốc kết bạn với mình trên LinkedIn, và gọi điện tạm biệt mình. Anh ấy lại xin lỗi vì đã để mình có một trải nghiệm không tốt tại công ty, và cảm ơn vì mình đã nói ra.
"Đa số mọi người khi không bằng lòng sẽ im lặng rồi đi. Nhưng tôi cảm ơn vì bạn đã nói ra vấn đề, để tôi có cơ hội sửa đổi. Tôi nghĩ đây cũng là một bài học tốt cho sếp của bạn. Tuy nhiên cô ấy sẽ cần nhiều thời gian để nhìn nhận."
Sếp mình cũng nhắn tin, chúc mình có một hành trình tốt đẹp hơn ở nơi khác.
Tụi mình gửi cho nhau những lời tốt đẹp sau cùng trước khi rời đi.
Happy ending nhỉ?
Mà nghĩ lại, bao nhiêu người sẽ "phê bình" sếp trước khi nghỉ việc?
Sếp được góp ý cho mình, tại sao mình lại không chứ?