top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch bằng cách inbox page ở Khung chat góc phải duới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Tôi thương bố mẹ tôi nhiều như cách họ làm tổn thương tôi.


Bố mẹ tôi là phụ huynh châu Á điền hình. Họ yêu thương con cái bằng tất cả những gì họ có. Hồi nhỏ khi gia đình thiếu thốn, mẹ tôi vẫn mua cho tôi 1 bộ váy công chúa nửa chỉ vàng, mà tôi chỉ mặc được đâu đó 2 năm. Bố mẹ mua ghẹ về cho chúng tôi ăn, cắn vỏ rát cả lưỡi để chị em tôi nếm được vị ngọt hải sản như con nhà người ta.


Tôi cảm thấy bố mẹ thương tôi hơn hẳn thằng em, tôi thật sự là đứa con gái cưng.


Nhưng tất cả những điều đó không ngăn được nỗi oán hận tôi dành cho bố mẹ.

Họ làm tôi đau bằng chính tình yêu của mình.


Bố mẹ sống trong tôi, như một lời nguyền thế hệ.


Đôi khi bình tĩnh lại, tôi thấy bố mẹ hiện diện trong tôi nhiều quá.


Tôi nóng nảy và cọc cằn như bố, tôi có khuynh hướng bạo lực. Nhưng ơn trời tôi là con gái, và bố mẹ cấm tôi học võ từ nhỏ.


Tôi yêu thương người ta hết lòng, và muốn họ sống theo cách mà tôi nghĩ là tốt nhất. Giống mẹ tôi. Tôi bắt đầu khiến người xung quanh cảm thấy nghẹt thở với sự quan tâm của mình.


Tôi sợ hãi hôn nhân, và sợ cảm giác làm mẹ.


Nếu tôi lại sống như mẹ tôi, thì thôi tôi thà chết. Tôi thực sự nghĩ vậy.

Đến mức mà tôi đã viết 1 cuốn sách ngắn 5000 từ (chưa và chắc sẽ không xuất bản) để xả giận.


Tôi sẽ đăng lên đây, vì tôi nghĩ đến lúc tôi đối mặt với chuyện này rồi. Đối mặt một cách triệt để.


Ai đó bảo tôi đã đồng ý gánh tránh nhiệm gỡ bỏ Tổn thương thế hệ. Tôi yêu cầu trích xuất camera lúc tôi ký vào cái thoả thuận quái quỷ đó, cause bro...


"Tổn thương thế hệ"? More like "Lời nguyền dòng họ" bro
"Tổn thương thế hệ"? More like "Lời nguyền dòng họ" bro

 
 
 

Tôi không nhớ lắm những lần họ thể hiện tình yêu, nhưng tôi nhớ hai lần bố đánh mẹ.


Tôi không biết bố mẹ tôi có yêu nhau không, hay mối quan hệ đó chỉ là một hành vi xã hội của loài người.


Lúc tôi còn nhỏ, gia đình tôi không khá giả mấy. Bố tôi lao động tay chân, mẹ thì là một công chức nhỏ. Tôi không nhớ lắm những lần họ thể hiện tình yêu, nhưng tôi nhớ hai lần bố đánh mẹ. Mỗi lần cách nhau khoảng 5 năm. Họ cãi cọ về việc gì đó, rồi bố nổi điên tát mẹ một phát. Chỉ một phát thôi, rồi quay lưng bỏ ra ngoài.


Lần đầu, tôi và em trai ôm chân mẹ, mẹ nằm trên giường, úp mặt vào gối khóc rất lâu.


Lần thứ 2, chúng tôi đã về nhà mới, cũng là căn nhà đang ở. Cuộc sống tốt hơn chút. Mẹ lao vào phòng ngủ, khoá trái, khóc rất to, vừa oán thán vừa nói những lời kiểu như không muốn sống tiếp nữa. Tôi ôm em trai ở ngoài cửa, cũng khóc khan cả giọng van xin mẹ cho chúng tôi vào. Tôi sợ mẹ chết thật.


Rồi dì tôi chạy sang, mẹ mở cửa cho dì vào còn 2 chị em tôi vẫn ở ngoài.


Chắc tôi là người duy nhất xúi ba mẹ ly dị.


Vài năm sau đó, bố mẹ vẫn thường xuyên cãi nhau. Một lần nọ trên bàn ăn, mẹ nhẹ giọng: "Cái ly đã vỡ rồi thì không thể lành lại được".

Tôi nhìn sang em trai, không biết nó có đủ lớn để hiểu ý tứ trong lời nói đó không. Giờ nghĩ lại, tôi thương cho tôi năm mười mấy tuổi đó, tinh tế và dễ vỡ đến mức nào, để hiểu được những lời ý nhị sâu xa đó. Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.


Đến đêm trước khi tôi đi Sài Gòn học đại học, mẹ đi trực, bố gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng. Tôi chưa bao giờ nói chuyện riêng với bố.

Bố khóc, đó là những gì tôi nhớ. Đại loại không bảo ông đã cố gắng cho tôi những điều tốt nhất.

Còn tôi, tôi nói tôi chỉ lo lắng về mối quan hệ của bố với mẹ. Tôi nói nếu họ muốn, tôi sẵn sàng giúp họ chuẩn bị tờ giấy ly hôn.


Bố im lặng hồi lâu, cũng không ngẩng đầu lên. Rồi bảo, chuyện của bố mẹ tôi không phải lo.


Tính ra, chắc tôi là người duy nhất khuyên bố mẹ tôi ly dị cho đến thời điểm này.


Rồi họ làm như chưa có gì xảy ra.


Đôi khi tôi nghĩ bố mẹ tôi giả vờ, làm sao trải qua tất cả chuyện đó rồi vẫn có thể chung sống hạnh phúc được.


Mấy năm sau khi tôi về thăm nhà, bố mẹ tôi dường như rất yêu thương nhau. Họ cùng nằm trên 1 cái ghế sofa xem phim. Bố tôi sẽ dậy sớm pha cafe cho mẹ mang đi làm, và lấy ô tô đón đưa mẹ nếu trời mưa. Họ cười đùa rất vui vẻ.


Tôi ngạc nhiên, mà cũng có chút phẫn uất. Mẹ tôi tha thứ dễ dàng như vậy sao?

Nếu là tôi, chỉ một cái tát thôi, anh ta sẽ không bao giờ lại nhìn thấy tôi một lần nữa.


Nhưng rồi, đến khi chính tôi kết hôn, tôi mới hiểu, một đời thăng trầm nhiều lắm, một vài cuộc cãi vã chỉ là gia vị thôi.


Một đời thăng trầm nhiều lắm, cãi vã chỉ là gia vị thôi.
Một đời thăng trầm nhiều lắm, cãi vã chỉ là gia vị thôi.

 
 
 

Tôi với ông chồng chiến tranh lạnh được 4 ngày rồi mấy bà.


Trong lúc mình đang oán than là ông trời ơi, vũ trụ ơi tại sao lại ghép cặp cho con với khúc gỗ như này, thì mình nghe Thầy cười bảo <Vấn đề không nằm ở chồng con, vấn đề nằm ở con và mẹ>.


"Con và mẹ?"

"Con và mẹ con thì liên quan gì đến chuyện cãi nhau của con với chồng?"


<Cách mà chồng con đang thể hiện, không phải là cách con ứng xử trong mối quan hệ với mẹ sao? Và điều làm con tổn thương không phải là do cách thể hiện tình yêu của con quá giống mẹ hay sao?">


<Không gì ở ngoài ta. Tất cả đều là ta, ở trong ta. Vì ta là người tạo ra những trải nghiệm này>


Tình yêu là một điều thật đau khổ.


Khởi nguồn cho cuộc chiến này là vì tôi cảm thấy chồng đang từ chối tình cảm của tôi, và dựng rào không cho tui bước vào cuộc sống của ổng.


Tôi tự thấy mình là một người giàu tình cảm và chu đáo, người xung quanh ai cũng nói thế. Điểm này giống mẹ. Cho nên tôi làm tất cả những gì tốt nhất cho chồng tôi, từ nấu ăn (dù ổng ăn chay, tôi vẫn còn 50% ăn mặn), giặt đống đồ vứt lung tung, cho đến quan tâm ổng đang chi tiêu vào việc gì.


Chồng tôi là một người độc lập, độc lập đến mức cô độc. Ổng quen như thế từ nhỏ, nên dù tôi biết ổng rất yêu tôi, nhưng tôi vẫn thấy trái tim ổng là một thế giới mà tôi cố gắng lắm mới chỉ cạy được một khe hở nho nhỏ.


Mấy hôm trước, ổng đang loay hoay lắp bàn phím hay màn hình gì đấy, tôi bước vào và hỏi "Làm gì đó". Ổng bảo: "Không phải chuyện của bà".

Không phải lần đầu tiên ổng nói câu đó.


Trước cả khi tôi kịp suy nghĩ, tôi nghe chính mình gào lên "Không phải chuyện của bà, đúng rồi, có cái quái gì về ông mà là chuyện của tôi đâu. Vợ chồng mà khác đ** gì người dưng, ly dị m* nó cho rồi chứ ở với nhau làm gì".

Rồi tôi đổ ầm lên giường, khóc ướt cả gối và chưa hề nói chuyện lại với ổng từ hôm đó tới giờ.


Tôi cảm thấy mình thật đau khổ, trên đời không ai khổ bằng. Tôi đã làm rất nhiều thứ cho ông ấy (và đương nhiên ổng cũng thế). Nhưng vì sao ổng luôn cho rằng cuộc sống của tôi và ổng là độc lập, ổng nghĩ rằng những quyết định của ổng chỉ ảnh hưởng đến ổng (như việc mua xe phân khối, chi một đống vào mớ đồ điện tử).

Thì đúng, ổng tiêu tiền của chính mình, mua những thứ cho mình xài, nhưng tôi vẫn cảm thấy không đúng ở đâu đó. Ổng có nghĩ đến tôi trước khi quyết định chưa?


Mình đang sống giống như mẹ. Y chang.


Sau khi chiến tranh lạnh, tôi không thèm nhờ ổng đổ rác, không lèm bèm bảo ổng rửa chén đi, không càu nhàu vì đống đồ khô chưa được gấp, không nhăn nhó vì trời mưa mà dây phơi chẳng được rút vào. Tôi tự làm hết. Tôi nghĩ trong đầu, đợi đến một ngày tôi không còn cần ông trong cuộc sống của tôi nữa thì tôi sẽ ra đi. Dù sao, tôi đã làm chuyện đó một lần rồi.


Rồi tôi tự hỏi, vì sao một câu nói đơn giản của ổng lại làm tôi cáu tiết đến thế. Cho tới khi mẹ tôi gọi. Cũng chỉ là những câu hỏi thăm thường ngày, rồi mẹ tôi bảo, khi nào có bầu thì phải cho hết lũ mèo đi, lông mèo không tốt cho em bé.

Tôi trêu ngươi: "Khi nào mèo chết thì có bầu, chứ không cho mèo".


1h sáng cùng ngày, mẹ tôi nhắn tin: "Hôm nay con làm mẹ buồn, con nói mẹ không bằng mèo của con".


Tôi nhắn lại: "Mẹ lại suy diễn đấy", rồi tắt điện thoại.

Làm thế quái nào bà ấy có thể diễn dịch câu nói của tôi thành như vậy được nhỉ. Bà ấy nghĩ rằng tôi phải sinh con thì mới nghĩ cho bà ấy à? Và không sinh con nghĩa là tôi không coi trọng bà ấy bằng lũ mèo?.

Tôi trân quý người mẹ của tôi, nhưng tôi phải sống theo cách của mình chứ. Tôi không thể thay đổi bản thân mình để làm đẹp lòng người khác.


Rồi tôi nhìn sang ông chồng đang ngồi bấm máy tính. Có lẽ ổng đợi tôi ngủ mới vào giường.

Hai đêm rồi tôi chắn đống gối ở giữa, và rụt ngay người lại khi ông ấy vô tình chạm vào. Chắc điều đó làm ổng thấy ngượng khi nằm cùng giường với tôi.


Hoá ra, tôi đang suy nghĩ giống y như mẹ, và thể hiện tình yêu giống hệt như bà.


Những gì mẹ "là", con cũng sẽ "trở thành".
Những gì mẹ "là", con cũng sẽ "trở thành".

 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page