Tôi thương bố mẹ tôi nhiều như cách họ làm tổn thương tôi.
Bố mẹ tôi là phụ huynh châu Á điền hình. Họ yêu thương con cái bằng tất cả những gì họ có. Hồi nhỏ khi gia đình thiếu thốn, mẹ tôi vẫn mua cho tôi 1 bộ váy công chúa nửa chỉ vàng, mà tôi chỉ mặc được đâu đó 2 năm. Bố mẹ mua ghẹ về cho chúng tôi ăn, cắn vỏ rát cả lưỡi để chị em tôi nếm được vị ngọt hải sản như con nhà người ta.
Tôi cảm thấy bố mẹ thương tôi hơn hẳn thằng em, tôi thật sự là đứa con gái cưng.
Nhưng tất cả những điều đó không ngăn được nỗi oán hận tôi dành cho bố mẹ.
Họ làm tôi đau bằng chính tình yêu của mình.
Bố mẹ sống trong tôi, như một lời nguyền thế hệ.
Đôi khi bình tĩnh lại, tôi thấy bố mẹ hiện diện trong tôi nhiều quá.
Tôi nóng nảy và cọc cằn như bố, tôi có khuynh hướng bạo lực. Nhưng ơn trời tôi là con gái, và bố mẹ cấm tôi học võ từ nhỏ.
Tôi yêu thương người ta hết lòng, và muốn họ sống theo cách mà tôi nghĩ là tốt nhất. Giống mẹ tôi. Tôi bắt đầu khiến người xung quanh cảm thấy nghẹt thở với sự quan tâm của mình.
Tôi sợ hãi hôn nhân, và sợ cảm giác làm mẹ.
Nếu tôi lại sống như mẹ tôi, thì thôi tôi thà chết. Tôi thực sự nghĩ vậy.
Đến mức mà tôi đã viết 1 cuốn sách ngắn 5000 từ (chưa và chắc sẽ không xuất bản) để xả giận.
Tôi sẽ đăng lên đây, vì tôi nghĩ đến lúc tôi đối mặt với chuyện này rồi. Đối mặt một cách triệt để.
Ai đó bảo tôi đã đồng ý gánh tránh nhiệm gỡ bỏ Tổn thương thế hệ. Tôi yêu cầu trích xuất camera lúc tôi ký vào cái thoả thuận quái quỷ đó, cause bro...





