Trải nghiệm của mình sau khi mở luân xa - 1
- Hoa Thạch Thảo
- Oct 5, 2021
- 3 min read
Updated: Oct 27, 2021
Vì sao mình biết năng lượng, và luân xa là có thật?
Đầu tiên mình phải nói rằng, sự thật là thứ chính mình tin vào.
Sự thật của bạn có thể là con người tiến hóa từ vượn.
Sự thật của mình không giống như vậy. Nên mình chỉ kể những gì đã xảy ra với mình, và mình tin vào chúng.
Quay lại câu hỏi trên. "Vì sao mình biết năng lượng, và luân xa là có thật?".
Tại sao không phải "tin", mà là "biết"?
Bởi vì khi đã trải nghiệm qua, thì nó trở thành 1 phần thực tại.
Giống như chúng ta đều biết đưa tay vào lửa sẽ bỏng.
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT CHÍNH ĐÃ NHA
Dù ông ngoại mình nghiên cứu và thực hành năng lượng chữa lành đã lâu, nhà mình không ai tin vào điều đó, bao gồm cả mình.
Nhưng có một điều không thể chối cãi là đã qua tuổi 90, nhưng ông vẫn rất minh mẫn và thông thái. Cũng có rất nhiều người đi theo ông để học về sử dụng năng lượng và thiền.
Cuộc đời của ông là tập hợp các biến cố to đùng mà chắc mình có thể viết nguyên cuốn sách về nó. Nhưng mình sẽ có một bài riêng cho ông, cũng như các nhân vật có ý nghĩa đặc biệt trong đời mình.
TRẢI NGHIỆM KHAI MỞ LUÂN XA CỦA MÌNH
Đó là một lần tình cờ mình về thăm ngoại, trước đó mình hay bị bệnh vặt.
Thế là ông ngoại bảo ngồi vào đây, nhắm hít lại và hít thở sâu.
Sau đó ông đưa bàn tay lên đỉnh đầu mình, để cách mình tầm 5cm.
1, 2, 3 giây. Và có một thứ chói sáng ập vào mắt mình. Như bạn đang nhắm mắt ngủ mà có ai bật đèn lên vậy.
Trong lúc mình chưa kịp phản ứng, một luồng điện chạy tê rần từ đỉnh đầu, đến cổ, chạy dọc theo xương sống, đến xương cụt và đến từng đầu ngón chân.
Cảm giác đó đỉnh thật sự ấy. Kiểu một dòng nước gột rửa bạn từ đầu đến chân.
"Xong rồi đó" - mất có 3 phút thôi, ông ngoại đã khai mở luân xa cho mình.
Lúc đó trẻ con thì phấn khởi lắm, đâu có biết điều gì đang đợi mình phía trước đâu.
VÀ CÁC KHẢ NĂNG TÂM LINH CỦA MÌNH MẠNH LÊN BẤT NGỜ
Dịp mà mình nhớ nhất, là khi mình thực sự "nhìn" thấy họ rõ ràng, thay vì trước đây chỉ "cảm thấy".
À mà cũng không thực sự rõ ràng, mình nhìn thấy họ như những chiếc bóng đen. Mà thay vì nằm trên mặt đất thì họ đứng thẳng, với hình dáng giống chúng ta.
Đợt đó mình cùng một bạn nữ đi xem nhà. Nhớ lại vẫn rợn cả tóc gáy.
Lúc chủ nhà mở cửa ra thì ối giồi ôi, căn nhà hình trụ mà nhìn thông được tới cuối ấy, lóc nhóc lổm nhổm bao nhiêu là bóng đen chen chúc.
Mình kéo tay con bé "vô rồi ra liền nha em".
Con bé thì xông xáo lắm, đi thẳng một mạch xuống cuối - chỗ nhà bếp - cũng là nơi mình nhìn thấy bóng đen.
Trên tường khắp nơi dán những thứ như bùa - mấy tấm giấy trắng, vẽ hình ngoằn nghèo bằng mực đen.
Xong con bé rủ mình đi lên lầu. Từ chỗ cầu thang, thì nhìn sang hai bên là hai phòng ngủ. Cửa sổ lớn của cả hai quay về phía cầu thang.
Tức là khi mình đứng ở chỗ cầu thang đó, và cửa sổ mở, thì có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong phòng.
Và mình nhìn thấy thật.
Trong mỗi phòng, ngay ở góc, cũng là những bóng đen. Lúc đó trời vẫn sáng. Nhà ở hướng nắng nên ánh sáng chiếu thẳng vào phòng.
Những bóng đen nhấp nhô đó đang chen chúc nhau trong góc.
Mình hỏi nhỏ con bé "Có thấy gì không em?"
"Thấy gì là gì chị?".
Đến đây thì mình vội kéo em về, nói khéo với chủ là tụi em trả lời sau nha.

Ảnh minh họa: piamannikko.com
Về nhà, mình kể con bé nghe.
Bạn mình cũng người chơi hệ tâm linh và nghe kể nhiều trải nghiệm trước của mình, nên nó cũng tin.
Sau hôm đó con bé sốt rên hừ hừ 2 ngày, còn mình phẻ re.
Mãi sau đấy, có một gia đình đông người dọn vào căn nhà đó, rồi mở bán hàng ăn nhỏ. Mình mới vừa bảo bạn, để xem họ ở được bao lâu, thì tuần sau đấy thấy mời thầy cúng về cúng bái náo nhiệt cả một xóm.
Mà cũng lần đầu tiên mình nhìn thấy thầy cúng. Họ mặc bộ đồ nhiều màu, tay áo dài ơi là dài. Đi ngang qua thấy đang thể hiện một điệu nhảy gì đó, có đọc những lời chú mình nghe không hiểu và kèn trống inh ỏi gõ theo.
Sợ ơi là sợ.
Comments