top of page

Trải nghiệm của mình sau khi mở luân xa từ bên ngoài - 2

Updated: Oct 27, 2021

Mình sợ ma lắm, sợ lắm í.

Nhưng có vẻ như mình phải đối mặt với nỗi sợ này rồi.

Trong ca thôi miên, thầy của mình cũng bảo những linh hồn sẽ bắt đầu tìm đến những người làm về tâm linh, nên ai sợ ma thì hãy chuẩn bị tinh thần 😐


NHÌN NHẬN LẠI VỀ MA

Viết thế thôi chứ mình vẫn run các bạn ạ. Phải ngồi ngay cửa sổ, mở toang hết rèm để nắng dội vào chíu chíu mới dám viết.


Mình cũng biết nỗi sợ của mình bắt đầu từ đâu nữa.

Có thể do lúc nhỏ bị nhốt vào phòng tối một lần, và tâm trí mình bắt đầu sinh ra ảo giác.

Có thể do người lớn hay dọa ma dọa cỏ, nên mình bị ám ảnh.

Cũng có thể do những giấc mơ thấy ma quỷ.


Nhưng trong buổi thôi miên, thầy của mình nói: "Họ cũng là ta, là con. Tất cả chúng ta là một - Luật của Một. Nếu con nhìn nhận họ như một tâm hồn lạc lối, như một người thương yêu của con đang đau khổ, thì con có còn sợ họ không?"


"Họ tìm đến vì họ cần giúp đỡ. Hãy dùng tình yêu trong tim mình mà đón chào họ.

Hãy nói họ hiện diện với một vẻ ngoài dễ nhìn, và tin vào các con để tìm đường về với ánh sáng.

Hãy nói với họ, ánh sáng rất an toàn, ánh sáng là tình yêu. Hãy về với ta, về với ánh sáng".


TRẢI NGHIỆM TÂM LINH KHIẾN MÌNH CHỐI BỎ KHẢ NĂNG


Câu chuyện thứ nhất, là khi đang đi trên đường.

Hôm đó mình đi dạo với bà chị, dọc con đường là những căn nhà san sát nhau, nhưng có một căn vừa bị đập đi. Nên cái căn đó như là cái răng sún í, tự nhiên hổng một lỗ giữa các dãy nhà.


Mình đang buồn cười vì liên tưởng tới cái răng sún, tự nhiên nhìn kỹ lại.

Ánh trăng tròn đêm đó chiếu thẳng xuống lỗ hổng, soi rọi một cái xích đu.


"Quái lạ, giữa căn nhà bị dỡ ai lại để cái xích đu".

Và vâng, cái xích đu đang đu.

Mình còn nán lại xem nó đu đưa đến bao giờ 😂


Theo quy luật thông thường, khi bạn đung đưa trên xích đu và đứng lên, thì nó sẽ đưa chậm dần và dừng lại đúng không?

Nhưng méo, cái xích đu này đu hoài luôn.

Mình còn nheo mắt nhìn kỹ lại thì Oimeoi, có một bóng đen đang ngồi đu đưa trên đấy 😭


Trăng sáng ạ. Nếu đó là một con người thì dưới ánh sáng đó mình đã nhìn ra rồi.


Thôi chừa cái tật 12h đêm 1h sáng còn đi dạo!

ree
Ảnh minh họa: www.forbes.com

Câu chuyện thứ hai, chiếc bóng trên cầu thang.

Cũng lại bà chị ở trên, hôm ấy mình sang nhà bà í chơi.


Phòng ngủ bà í trên tầng 2, tầng 3 là tầng thượng.

Hôm đấy mình theo chị đi lên cầu thang tầng 2, rẽ vào phòng ngủ của chị.

Nhưng cứ cảm giác có một người đàn ông đang ngồi ở bậc thang dẫn lên tầng 3, mà không dám nói. Tại bà chị cũng nhát y như mình.


Cho đến mãi sau đó, chị mới bảo hay cảm thấy có bóng người trên tầng 3, mà chả ai lên đó bao giờ.

Dọc cầu thang, nhà có để mấy chậu bông. Nhưng mấy chậu ở tầng 1, 2 xanh tốt, còn đoạn từ tầng 2 lên tầng 3 thì trồng cây gì cũng chết.

Cây lá, hoa, xương rồng, không cái nào sống được dù vẫn chăm sóc thường.


Những trải nghiệm của mình có thế, mà mình đã sợ xanh mặt rồi ấy chứ chưa có đụng độ "ai" thật đâu.

Sau vụ này tởn quá, nên ngày đêm cầu nguyện sao cho cái luân xa đóng lại, cho mình đừng thấy gì hết.

Từ đấy tẩm 2 năm thì mình không thấy gì thật. Nhưng cũng không còn mơ thấy trước, trực giác cũng bớt nhạy hẳn.


Bài sau chắc sẽ kể trải nghiệm tâm linh của những người xung quanh mình nha.



Comments


©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page