top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch ở link dưới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Trong một bài đăng về luân xa, mình đã từng nhắc đến việc ông ngoại khai mở luân xa cho mình. Nhưng ông ấy không phải "người chơi hệ tâm linh" từ khi còn trẻ.


ÔNG NGOẠI MÌNH TỪNG LÀ NGƯỜI VÔ THẦN

Lúc bà ngoại còn sống nghe đồn là người rất gan dạ. Các dì trong nhà, trừ mẹ mình, thì đều mang gien này.


Hồi đó có một lần bà ngoại ra ruộng sớm tầm 4h sáng mà không có ông ngoại đi cùng, thì thấy trên cành cây cứ có một người mặc áo trắng, tóc dài vắt vẻo ngồi. Dù bà ngoại liên tục đi lên trước thì người này cũng luôn ngồi ở cành cây ngay trước mặt.


Đoán xem bà ngoại làm gì? Bà nói với "người ấy": "Đừng có trêu tui, để tui đi làm kiếm cơm cho con tui ăn". Thế là người ấy biến mất.


Về kể cho còn bị ông ngoại nạt, bảo rằng bịa chuyện linh tinh.


Cũng khó trách, vì ngày xưa ông ngoại là thầy đồ dạy chữ nho, rồi làm thầy lang. Ông chỉ tin vào những thứ tai nghe mắt thấy.


NHƯNG RỒI CÓ GÌ ĐÓ ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT

Hồi đó ông ngoại giỏi buôn bán, đất đai của cả cái xã đó đều thuộc về ông ngoại. Mẹ mình kể hồi đấy vàng thỏi để dưới gầm giường, mẹ với mấy dì hay lấy ra chơi đồ hàng. Mình dám chắc ở đây cũng có nhiều người như vậy.


Nhưng rồi sóng gió ập đến, ông ngoại mất trắng. Từ một người giàu nhất vùng, ông chỉ còn lại mỗi căn nhà 3 gian và 9 đứa con. Bà ngoại mất không lâu sau đó.

Ông ngoại vật lộn đủ thứ nghề để nuôi các con ăn học. Hiện tại đa số đều là giáo viên, bác sĩ, hoặc kinh doanh thành đạt.


Từ một ông giáo làng vô thần, ông ngoại mình học về năng lượng, về nhân điện.

Ông tự chữa bệnh cho mình và bắt đầu chữa cho người khác.


Có một lần mình học tiểu học, nghe lời ông anh họ hái hoa bên đường để hút mật rồi về dị ứng đỏ cả người. Sau khi uống 2 liều thuốc không đỡ, cả nhà bàn nhau chở đi bệnh viện. Lúc này ông ngoại xuất hiện, ông bảo mình ngồi xuống và hít thở.

Cũng như lần mở luân xa, ông đưa tay dọc theo sống lưng mà và dừng lại ở đỉnh đầu. Mình cảm nhận được hơi nóng rõ ràng từ bàn tay của ông. Chưa đầy một tiếng sau, mình đỡ sốt và đi ngủ ngon lành.

ree
Ảnh minh họa: lankainformation.lk

MỌI THỨ SẼ ĐẾN KHI ĐÚNG LÚC

Bây giờ ông ngoại mình toàn nói về thiền, về hít thở, về năng lượng vũ trụ.


Ông nói rằng người chết không thực sự là chết. Họ không mất đi, họ luôn tồn tại nhưng đồng thời họ cũng không về ăn đồ cúng.

Ông nói rằng những người "bị nhập", "bị quấy" có thể dễ dàng được chữa khỏi. Ông ngoại cũng từng chữa cho nhiều người bằng cách đơn giản là ngồi nói chuyện với "họ". Tức là "họ" ở bên trong ấy.

Ông bảo "họ" hoàn toàn nghe hiểu được chúng ta. "Họ" quấy bởi vì họ tức giận, họ đau khổ, họ cần được giúp đỡ chứ không phải bị xua đuổi.


Tua lại 30 năm trước, nếu ai bảo ông ngoại mình nói những câu này, chắc chắn 9 đứa con của ông sẽ bảo người ấy bị điên.


Như bạn thấy đấy, "biết", "thức tỉnh", "nhận ra", chúng đến khi đúng lúc.

Không thể mong cầu, không thể tránh né.



 
 
 

Dì 5 trong nhà được mọi người gọi bà "ba trợn". Theo từ ngữ địa phương thì từ này chỉ một người chả biết sợ gì, đôi khi làm liều mà tính khí còn ngang bướng nữa.


Cây hoa sứ

Lúc dì dọn về nhà chồng thì trong sân đã có cây hoa sứ lâu năm. Mọi người trong làng xem nó là cây thiêng vì nhiều lần định đốn hạ nhưng không thành.


Hồi đó nhà nghèo lắm, đâu có tâm trạng mà ngắm cây với hoa, chỉ mong có thêm một mét đất để trồng rau, nuôi gà.

Nên dì mình quyết định đốn cái cây đó.


Lần đầu tiên dì gọi vài người thợ từ trong buôn làng ra đốn cây bằng rìu tay. Mới chặt có vài nhát mà lưỡi rìu chuyên đốn cây của các ông ấy rụng mất nên quay về buôn, hẹn hôm sau quay lại. Thế mà nghe ai đồn đại gì nên hôm sau mấy ông quịt kèo, trả lại tiền cọc luôn.


Lần sau dì gọi mấy chú người Kinh có cưa máy tới. Vừa đưa cưa lại gần cây thì đường cưa trật hướng, suýt "hốt" luôn cái chân của ông thợ bên cạnh. Nhóm này cũng vội vàng trả tiền và chuồn thẳng.


Sau đấy dì nằm mơ thấy có một người mặc bộ đồ "Tàu" - theo như lời dì. Họ bảo họ đến đất này từ thời phong kiến, từ Trung Quốc sang mà bị cướp giữa đường.

Giờ họ ở dưới cây hoa sứ, nếu dì muốn đốn cây thì nhờ xây lên cái am nhỏ để hương khói. Dì làm theo và đốn được cây. Sau này dời am đó lên nghĩa trang.


Dưới ụ thóc

Hồi đó dì đang mang thai con trai đầu được 8 tháng, đêm cứ nằm mơ có cô gái tới đứng dưới chân giường. Dì không kiềm chế được mà đi theo.


Trong mơ dì nhớ là ra khỏi nhà, quẹo vài lần, đi ra khỏi xóm. Lúc này đứng trước một cái lạch nước bé xíu, mà dì cứ sợ không dám nhảy qua. Dì mình hồi đó không tin chuyện tâm linh đâu, cứ nghĩ có thai rồi mệt nên mơ linh tinh.


Mà cô gái ấy cứ đến rồi dẫn dì tới chỗ lạch nước và đứng khóc. Đêm đó dì quyết định nhảy qua khỏi cái lạch nước thì thấy cô gái dẫn đến nhà một địa chủ. Ngoài sân rộng có một u thóc lớn. Cô chỉ tay xuống ụ thóc và khóc mãi.


Dì tỉnh dậy kể cho mẹ chồng nghe, và dẫn bà đi theo trí nhớ. Lúc này dì mới biết cái "lạch" trong mơ thật ra là cái bờ ngăn cách làng dì và làng bên. Đi mải mê thì dì thấy căn nhà giống như trong mơ, nhà này của ông phú hộ làng bên. Có cái ụ thóc y chang.


Dì cứ chần chừ mãi, nhưng vì cô gái đêm nào cũng về khóc nên dì đánh liều vào gõ cửa nhà ông phú hộ và kể lại giấc mơ. Nhưng ông ý không tin và đuổi hai mẹ con dì về.


Thời đó bố chồng dì cũng là chức sắc trong làng, sợ mích lòng làng bên nên rầy dì dữ lắm. Cuối cùng dì và mẹ chồng âm thầm lập đàn cúng cho cô gái, nguyện với cô là hai người đã làm hết khả năng.


Ít hôm sau thì nhà ông phú hộ có 3 cô con gái, cả 3 đều điên điên dở dở.

Rồi ông bán cái nhà đó dọn đi. Chủ mới xây lại thì phát hiện dưới cái ụ thóc đúng là có bộ di hài.


Vài năm trước mẹ mình có bảo các cô con gái nhà ông phú hộ giờ cũng đã khỏe và có gia đình riêng rồi.

ree
Ảnh minh họa: pinterest.com

Mình nhìn nhận chuyện này như thế nào?

Dạo này mình nhận được nhiều thông điệp là hãy mở lòng và giúp đỡ các linh hồn chưa siêu thoát, nên những câu chuyện cũ này cứ ùa về.


Hồi đó nghe thì hãi hùng lắm. Thật ra giờ vẫn sợ.


Nhưng nhìn lại, thì họ tiếp xúc với chúng ta chẳng qua vì muốn được giúp đỡ.

Họ đã mệt mỏi, lạnh lẽo và cô đơn như thế nào mới phải bám víu lại ba tấc đấc hiu quạnh đó.


Thật tốt vì dì 5 đã mở lòng giúp đỡ họ. Nếu thật sự họ cần, thì chúng ta có rộng lòng như thế mà giúp đỡ không?


 
 
 

Những người phụ nữ trong gia đình mình đều là những bông hồng thép, chủ động, can đảm, gan dạ. Trừ má mình. Chắc mình được di truyền gien nhát gan.

ree
Ảnh minh họa: pinterest.com

Nay mình kể về dì 8 làm giáo viên

Dì 8 là mẹ của ông anh họ mà mình đã kể trong bài trước.

Từ cửa chính nhà dì vào là căn phòng dạy học, tiếp đó là một hành lang dẫn đến phòng ngủ và phòng bếp.


Hôm đó dì nằm nghỉ trưa trong phòng (phía sau phòng học) và quên đóng cửa chính.

Đang ngon giấc thì thấy bà 8 (bà 8 là chị em song sinh với bà ngoại mình, dì 8 của mình gọi bà 8 là dì 8. Rối não chưa).


"Dậy đi, trộm vào kìa"

Trong mơ bà 8 đẩy cửa vào phòng ngủ, la lên "Dậy đi, ngủ gì mà ngủ dữ con, trộm vô nhà kìa".


Dì 8 bừng tỉnh, chạy ra ngoài phòng học.

Ông ăn trộm vừa mới thò được nửa người vào nhà, lấm la lấm lét.

Thấy dì mình ngó ra, ổng thu người chạy mất dép.


Hú hồn chưa.

Sau này dì 8 thế là hết dám ngủ quên bỏ cửa.



 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page