top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch ở link dưới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Hôm nay mình được nhắc về Luật hấp dẫn, nên xin được chia sẻ hiểu biết của mình. Luật hấp dẫn xảy ra với mình như thế nào?


Chủ nhật tuần trước mình thấy tủ lạnh trống, đang nghĩ tuần này sẽ dậy sớm đi chợ mua rau củ, nhưng thật sự quá bận. Mình trải bài tarot và đi học, một ngày kéo dài từ 10h sáng đến 11h giờ tối mới xong. Thì hôm kia chị họ mình gửi hẳn 6 kí trái cây rau củ.


Hôm trước mình vừa nghĩ thèm sushi, để dành tiền qua tháng đi ăn thì 1 bạn khách mời ăn sushi. Bạn còn tặng mình đôi dép siêu dễ thương và 2 đôi tất. Mà thật sự mình còn mỗi 1 đôi tất, do cứ giặt là mất 1 chiếc.

Hôm nào mình mệt dậy trễ, là y như rằng khách buổi sáng sẽ hủy, mình có thêm ít thời gian nghỉ ngơi.


Kiểu nó thần kỳ đến mức kể ra ai cũng bảo chắc mình có phép thuật. Nhưng mình biết không chỉ có mình vận dụng được luật hấp dẫn.

ree

Luật hấp dẫn thực sự là gì?


Bạn cứ nghĩ luật hấp dẫn kiểu như là bạn đứng dưới 1 cái cây xòe tay ra. Bạn bảo cây ơi cho xin 1 bông hoa. Nếu hoa rụng thì bạn vui, nếu không thì thôi, cũng cảm ơn cái cây.

Đa số mọi người đang thực hành luật hấp dẫn như 1 đứa trẻ quấy khóc tới vũ trụ, kiểu đòi cái mình muốn cho được, không được thì ăn vạ rồi suy nghĩ tiêu cực. Nhưng mà vũ trụ sẽ như 1 người mẹ kiên nhẫn, không cho đứa trẻ cái mà nó khóc lóc cầu xin. Khi nào nó xin 1 cách tử tế và chừng mực thì mẹ sẽ cho liền.


Mà đương nhiên khi bạn muốn xin mẹ điều gì, thì bạn phải làm được 1 điều đúng đắn. Ví dụ muốn đi sở thú, bạn phải làm xong bài tập. Hoặc muốn làm tỉ phú bạn phải bắt tay vào học tài chính, bán hàng, khởi nghiệp rồi thất bại vài lần. Chứ nói với mẹ là mẹ cho con đi sở thú đi, nếu không con không làm bài tập thì chắc kèo là mẹ bảo giờ mẹ với con thi gan coi đứa nào lỳ hơn


Vậy thôi, mình xin hết. Nếu ai có vận dụng được luật hấp dẫn thì chia sẻ cùng mình dưới phần bình luận nhen!

 
 
 

Cũng như các bạn, từ lúc bắt đầu, mình nhận được nhiều lời hướng dẫn là hãy quay vào bên trong và quan sát mình.

Những gì mình làm là nhắm mắt, hít thở, nhìn xem những suy nghĩ gì nổi lên. Đó chính là những gì mình đang quan tâm, đang lo lắng, đang sợ hãi vào thời điểm đó.

Và tùy suy nghĩ nổi lên mà mình giải quyết với cách tương ứng, như yêu thương, an ủi, động viên bản thân.


Hôm nay trong buổi thiền sáng, mình đã xin tâm trí hãy cho mình hiểu rõ hơn nữa về bản thân.

Đây là những trải nghiệm riêng của mình, mọi người có thể nhìn nhận trên góc nhìn tâm linh hoặc tâm lý. Hay xem như nội dung của một bộ phim hoạt hình cũng vui nè.


JENNIFER

Đầu tiên mình thấy một cô gái tóc đỏ, người da trắng, thân hình mảnh khảnh. Trang phục của cô ấy như những năm 70, khi Mỹ đang thịnh hành trào lưu Disco.

Mình hỏi cô ấy là ai, thì nhận được câu trả lời: “Jenny”.

Mình lại hỏi, Jenny là ai. Thì câu trả lời là “Jennifer - nổi loạn”.


Tới đây mình vẫn chưa hiểu mô tê gì, thì một nhân vật khác xuất hiện, có tên là Maow.


MAOW

Maow là sự kết hợp của nhân vật Maui trong bộ phim Moana và bạn Sư tử ăn chay (có thể tìm thấy trên facebook).


Maow rắn rỏi, da ngăm, bận đồ như thổ dân châu Phi, mái tóc xoăn dài được tết lại và để sang 1 bên vai. Maow đang hít đất.


Mình vẫn chưa hiểu, trong lúc thiền mà tự hỏi bản thân “Ủa là sao ba”, nhưng vẫn nhắm mắt quan sát tiếp.


ASLI

Rồi mình thấy một người phụ nữ mặc áo choàng đen bước ra từ bóng tối. Hình tượng này giống y xì đúc hoàng hậu hắc ám trong truyện công chúa Bạch Tuyết. Người này tên Asli.


Asli đi từng bước hiên ngang và uyển chuyển, ngồi xuống ngai vàng của cô ấy, và nhìn xuống mình.


Đúng vậy đó, nơi cô ấy ngồi đang ở trên cao, và nhìn xuống mình bằng nửa con mắt. Không thấy miệng cô ấy mở, nhưng mình nghe trong đầu: “Xấu xí, thảm hại, đáng xấu hổ”.


Chưa kịp tiêu hóa những gì đang xảy ra thì một loạt hình ảnh khác nhảy lên trong đầu mình.


Đó chính là mình, khi mình phán xét người khác ở những khoảnh khắc khác trong đời. Asli chính là mình, là phần tính cách cao ngạo, lạnh lùng, luôn đánh giá và hạ thấp người khác.


À, nếu vậy, Maow, Jennifer cũng là mình.


Lúc này, một vệt đen lướt ào qua mặt mình, cảm giác sợ hãi ập đến. “Có phải ảo cảnh trong thiền không? Hay một thực thể nào khác?”.


MALLI

Rồi vệt đen đó từ từ đáp đất. Nói cho dễ hiểu thì vệt đen giống như Vô diện trong phim Vùng đất linh hồn. Nhưng Vô diện này không có mũi, không có miệng, cũng không thân thiện. Chỉ có 1 chiếc áo choàng ngoài màu đen, với đôi mắt sắc lẹm như các nhân vật sát thủ trong phim Conan.


SALIM

Trong lúc mình đang bị nỗi sợ/ Malli bao trùm, thì một năng lượng từ bi, yêu thương ôm lấy mình. Và mình nhìn thấy 1 nhà sư trẻ, khuôn mặt hao hao giống mình. Lúc đó mình nghĩ, hình ảnh bản thân không có tóc trông cũng đẹp chứ bộ 😄


Nhà sư, vẫn không mở miệng, nhưng phát ra giọng nói rất rõ ràng: “Đây chính là con, tất cả chúng ta là con. Nỗi sợ, nổi loạn, động lực, phán xét, hay thông tuệ, đều là con. Đây là những phần tích cách ở bên trong mà con mong muốn được nhìn thấy rõ hơn.”

Vào lúc đó, mình nhận ra ngay sư thầy này chính là giọng nói thông thái và trầm tĩnh thể hiện ra khi mình xem bài tarot. Mỗi lúc đó cả mình, và bạn bè mình đều đùa nhau “Cái này chắc ai dựa mày, chứ sao mày nói được những lời như thế”.

Sư thầy - Salim cười hiền, có vẻ tự hào khi mình đã nhận ra mọi thứ.


Rồi mình nhìn thấy chính bản thân mình, phát sáng, đứng ngay giữa bọn họ. Các phần tính cách vây quay mình thành vòng tròn. Lúc này tất cả mọi người trong đó đều đáng yêu đến lạ, kể cả sự phán xét, kể cả nỗi sợ. Bỗng dưng mình cảm thấy đủ đầy và được yêu thương vô hạn. Mình chưa bao giờ một mình.


ĐOÀN TỤ

Như đang quay một bộ phim, ống kính của mình hướng về phía Maow - động lực.

Maow giờ đổi từ hít đất sang đẩy tạ. Cậu ấy trông khỏe khoắn, nhiệt huyết và không ngừng lặp lại: “Nhào vô, làm đi, bạn làm được, bạn có thể làm được tất cả mọi thứ. Cố lên một chút nữa, thêm một chút nữa, đừng bỏ cuộc”.


Ống kính chuyển sang Jennifer: “*u má, ông bà già làm tao bực ghê. Tao thích tự do và sống cuộc sống của tao, mà thế *éo nào không ai cho tao được sống với chính mình. Cả mày nữa, vì sao mày không nhìn nhận tao?”

Đoạn này mình câm nín, không biết trả lời thế nào.


Salim - sư thầy nắm tay và dẫn mình nhìn sang Malli - nỗi sợ. Bạn này thì không nói gì, chỉ phát ra tiếng gầm gừ đe đọa như một con hổ đang ngậm chặt miếng mồi của mình, kiểu “đứa nào rớ tới là tau đăng xuất mài khỏi sự sống liền”.

Mình nhận ra Malli chính là những suy nghĩ khiến mình cảm thấy sợ hãi, không an toàn, muốn bỏ trốn, và cũng là những lời tiêu cực, hù dọa mà một vài khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống mình đã nói với người khác.


Sau lưng, mình nghe rõ mồn một “Xấu xí, thảm hại, đáng xấu hổ”. Mình quay lưng lại, thì bạn đoán được ai đang nói rồi đó - Asli, và vẫn nhìn mình bằng nửa con mắt.


Mình nhìn sang Salim, thầy cũng nhìn mình hiền từ, cả hai cùng bật cười.

Mình bảo, Asli cũng dễ thương chứ nhỉ.


Sau đó từng người chạm tay lên vai mình rồi rời đi.

Mình ra khỏi phiên thiền, cảm thấy hạnh phúc, tỉnh táo, sáng suốt hơn bao giờ hết.


Tâm trí chúng ta quả thật kỳ diệu, chỉ cần bạn hỏi, chính bạn sẽ đưa ra được câu trả lời


Bạn nghĩ sao về câu chuyện này?

ree



 
 
 

Hôm qua mình gặp chị khách khiến mình nhớ mẹ vô cùng.


MẸ

Mẹ mình là một người sống tình cảm, mẹ rất dễ xúc động và cảm thông. Chắc là mình thừa hưởng nét tính cách này từ mẹ.

Mà những người như vậy, hay lấy việc của người khác thành của mình.

Ai gặp khó khăn, ai có gì cần làm là xắn tay làm dùm hết.


Cứ nghĩ như vậy thì tốt cho tất cả mọi người...


NHƯNG!

Dần dần tụi mình ỷ lại vào mẹ.


Mẹ đi làm về còn phải nấu nướng, đám con ăn xong mẹ đuổi hết lên lầu học bài, mẹ lại lụi cụi lau dọn.

Mẹ kêu ba đi nằm nghỉ, vì ba lao động tay chân mệt. Rồi mẹ lại đi lau nhà.

Từ lúc mình bắt đầu có nhận thức, chắc là mọi việc trong nhà đã luôn do mẹ lo lắng.

Ba gánh nhiệm vụ kiếm tiền, và có đồ đạc gì hư hao cần sắm sửa trong nhà là ba quản. Có lần, ba đi đón mình ở trường cấp 2, trong khi mình đã học lớp 11.


"CÁI GÌ TRONG NHÀ NÀY, CŨNG PHẢI THEO Ý EM!"

Có lần ba mẹ cãi nhau, ba bảo: "Anh quá mệt rồi, cái gì trong nhà này cũng phải theo ý em".

Mẹ chết lặng, bỏ lên phòng đóng cửa.


Lúc đó mình học năm 2, ngây ngốc, ngờ nghệch, trong lòng hả hê.

Vì mẹ đã kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của mình, kể từ cách ăn mặc, giờ ngủ nghỉ, mối tình đầu... Mình thấy lời ba nói như thay cho nỗi lòng của mình.

Mặc dù mình thương mẹ, nhưng mình không chịu nổi cảm giác ngột ngạt khi ở bên mẹ.


"CHỊ MUỐN BUÔNG GÁNH NẶNG XUỐNG LẮM"

"Chị muốn buông gánh nặng xuống lắm, nhưng đâu biết làm sao" - chị khách hôm qua của mình đã nói vậy.

Một lần nữa, chị chạm vào điểm đau nhất của mình.


Bây giờ hai chị em đã lớn, rảnh là cứ chạy về đỡ đần mẹ việc nhà, dành thời gian quây quần với bố mẹ, vì bố mẹ bảo hạnh phúc nhất là được 1 nhà 4 người ở với nhau. Nhưng dù có thế, mẹ vẫn có nhiều lo lắng đến mất ngủ triền miên.

Mình biết mẹ không muốn phải gánh vác mọi thứ như vậy. Nhưng mẹ đã làm vậy trong vô thức, và từ đời thuở nào.

Chắc là mẹ cũng muốn buông xuống, nhưng bắt đầu từ đâu?


Mình cũng muốn mẹ đừng lo nữa.

"Ở Sài gòn có đồ ăn, mẹ không cần đóng thùng gửi vào."

"Con đi làm có tiền rồi, mẹ đừng dành dụm nhịn ăn nhịn mặc nữa."

"Quyết định nào của con, cũng là để cho con hạnh phúc. Dù đi làm hay nghỉ làm, ở bên hay không ở bên ai. Mẹ không cần lo lắng mất ngủ nữa".


Dù đã nói ngàn vạn lần, nhưng như vị khách hôm qua, không thể nào dừng lo lắng và gánh vác được.


Không dừng được, là do chính tâm trí mình giới hạn bản thân thôi.

Chỉ cần muốn buông xuống, thì ắt sẽ bỏ được. Gánh nặng trên vai mình mà, đâu ai đeo vào cho mình đâu.

ree
Ảnh: chị mẹ


 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page