- Hoa Thạch Thảo
- Nov 3, 2021
- 2 min read
"Tôi làm điều này nhân danh tình yêu"
Hãy nói từ gia đình. Những đứa bé sống trong gia đình đầy đủ cả về tinh thần và vật chất vẫn có thể mang mother wound/ father wound. Nói dễ hiểu thì là những tổn thương về tinh thần do bố mẹ mang lại.
Bố mẹ thường xuyên so sánh cho mình với người khác, hoặc phủ nhận những cố gắng của con đều khiến chúng lớn lên với mặc cảm tự ti và sợ bị đánh giá.
Sở dĩ những lời nói nhân danh tình yêu, nhân danh sự giáo dục lại có thể khiến trẻ con tổn thương, là bởi chúng thật sự tin vào những điều chúng được nghe quá nhiều.
Chúng ta làm điều đó nhân danh tình yêu. Từ việc chê trách con trẻ, hay kiểm soát chúng quá độ. Đúng, những điều đó đều xuất phát từ tình yêu nhưng là một tình yêu ích kỉ và đau đớn.
Tình yêu thật sự là khi bạn để cho những người xung quanh tự trải nghiệm cuộc đời họ, và biến mình thành một chỗ dựa khi họ cần quay về. Chứ không phải cố gắng biến mình thành người tài xế lái chuyến tàu cuộc đời của người khác.

Ảnh minh họa: thebuddhistcentre.com
Bây giờ đến ngữ cảnh công việc nhé.
90% những người mình biết, họ cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi trong công việc thì không phải do công việc quá khó, mà bởi họ bị chỉ trích thường xuyên.
Nếu sếp chê tất cả mọi thứ họ làm, nhân danh "vì để em tốt hơn", thì họ sẽ cảm thấy bản thân thật thất bại.
Điều đáng sợ ở đây là họ không biết sự mặc cảm đang lớn dần bên trong họ, và rồi bám lấy họ như một phần tính cách mới.
Hẳn nhiên ai cũng cần cải thiện. Nhưng những gì chúng ta góp ý cho nhau có đang mang tính xây dựng không, hay như một hình thức bạo lực bằng lời nói?
Chúng ta đang giúp họ nhìn ra chỗ cần cải thiện, hay đang hướng sự tập trung của họ vào chỗ họ đang thiếu?