top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch ở link dưới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

"Tôi làm điều này nhân danh tình yêu"


Hãy nói từ gia đình. Những đứa bé sống trong gia đình đầy đủ cả về tinh thần và vật chất vẫn có thể mang mother wound/ father wound. Nói dễ hiểu thì là những tổn thương về tinh thần do bố mẹ mang lại.


Bố mẹ thường xuyên so sánh cho mình với người khác, hoặc phủ nhận những cố gắng của con đều khiến chúng lớn lên với mặc cảm tự ti và sợ bị đánh giá.


Sở dĩ những lời nói nhân danh tình yêu, nhân danh sự giáo dục lại có thể khiến trẻ con tổn thương, là bởi chúng thật sự tin vào những điều chúng được nghe quá nhiều.


Chúng ta làm điều đó nhân danh tình yêu. Từ việc chê trách con trẻ, hay kiểm soát chúng quá độ. Đúng, những điều đó đều xuất phát từ tình yêu nhưng là một tình yêu ích kỉ và đau đớn.


Tình yêu thật sự là khi bạn để cho những người xung quanh tự trải nghiệm cuộc đời họ, và biến mình thành một chỗ dựa khi họ cần quay về. Chứ không phải cố gắng biến mình thành người tài xế lái chuyến tàu cuộc đời của người khác.

ree
Ảnh minh họa: thebuddhistcentre.com

Bây giờ đến ngữ cảnh công việc nhé.


90% những người mình biết, họ cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi trong công việc thì không phải do công việc quá khó, mà bởi họ bị chỉ trích thường xuyên.


Nếu sếp chê tất cả mọi thứ họ làm, nhân danh "vì để em tốt hơn", thì họ sẽ cảm thấy bản thân thật thất bại.


Điều đáng sợ ở đây là họ không biết sự mặc cảm đang lớn dần bên trong họ, và rồi bám lấy họ như một phần tính cách mới.

Hẳn nhiên ai cũng cần cải thiện. Nhưng những gì chúng ta góp ý cho nhau có đang mang tính xây dựng không, hay như một hình thức bạo lực bằng lời nói?

Chúng ta đang giúp họ nhìn ra chỗ cần cải thiện, hay đang hướng sự tập trung của họ vào chỗ họ đang thiếu?



 
 
 

Trẻ con thật ra thông minh hơn đa số người lớn. Chúng biết rõ mình thích và ghét gì, chúng cũng biết dùng cách đơn giản nhất để giải quyết mọi việc.


MÌNH GHÉT TRỞ THÀNH MỘT "BÀ CÔ GIÀ"

Lúc nhỏ, mình nhìn thấy các cô, các mẹ thường mang một bộ mặt quạo quọ, cau có. Họ chê chồng mắng con, và lèm bèm về mọi thứ.

Mình tự nói với bản thân, mình sẽ không trở thành người như vậy đâu.


Nhưng có một câu nói rất hay, bạn không thấu hiểu được cho ai trừ khi bạn đi đôi giày của họ.


Rồi mình cũng trở thành "bà cô già".

Với đủ thể loại áp lực khi đi làm, mình la lối nhiều hơn là cười nói.

Mình cằn nhằn vì nhà cửa không ngăn nắp, vì những con mèo làm loạn, vì đi siêu thị phải xếp hàng quá lâu.


Mọi thứ trên đời thật đáng ghét.


May mắn là mình đã nhận ra điều đó, và thay đổi từng chút một.


MÌNH GHÉT NHỮNG NGƯỜI SẾP HỐNG HÁCH

Rồi mình cũng trở thành người như vậy.

Khi ngồi ở vị trí quản lý lần đầu tiên, mình cũng đã từng là một người sếp đáng sợ.


Mình vẫn nhớ ánh mắt sợ hãi của cô bé chung phòng, khi mình bảo "Em nói chuyện với chị một chút".

Mình vẫn nhớ em cúi đầu dè dặt khi nói rằng "Em cảm thấy rất áp lực khi làm việc với chị".


Cảm ơn em đã nói ra, và cho mình bài học đầu đời.


Khi thực sự mang đôi giày của một người quản lý, mình mới biết có vô vàn chuyện lớn nhỏ phải cùng vận hành một lúc. Mà chuyện khó nhất là làm sao để cấp dưới biết họ cần làm gì và làm việc đó như thế nào cho hiệu quả.


Khi mang cả đôi giày của người quản lý và nhân viên, mình mới thật sự hiểu góc nhìn của họ.

ree
Ảnh minh họa: ng.dailyadvent.com

BÀI HỌC Ở ĐÂY LÀ GÌ?

Đừng vội chụp mũ một ai đó. Bạn không biết lý do của họ cho đến khi đứng trong vị trí đó.


Nghĩ như vậy, sẽ làm cuộc sống của chính chúng ta thảnh thơi hơn nhiều.


Bạn sẽ ít cảm thấy bị làm phiền khi cô bán rau cạnh khóe bạn do cầm lên đặt xuống rồi lại không mua. Bạn cũng sẽ ít bị bận lòng khi ai đó bảo "đến tuổi rồi sao chưa kết hôn/ sinh con". Hoặc có thể bạn cũng không ghét sếp nhiều như thế nữa mỗi khi sếp "bật đài" cằn nhằn.


Họ có câu chuyện riêng của họ cơ mà. Và biết đâu được, một lúc nào, chúng ta cũng trở thành người mà chúng ta ghét?


 
 
 

Thật kì lạ, con người được ban cho ngôn ngữ, nhưng họ lại đi dùng món quà đó để làm tổn thương nhau.


Đôi khi mình tự hỏi, những người thường xuyên sử dụng lời nói như vũ khí đó, họ có nhận thức được là họ đang làm gì hay không.


CÔ LÀ ĐỒ KHÔNG CÓ ĐẦU ÓC

Lần đầu tiên đi làm, ông sếp của mình đã cho mình thấy thế nào là làm "sếp".

Ông ấy có những lời lẽ phong phú nhất để đay nghiến người khác, và nói được hẳn 3 tiếng đồng hồ liền.

Lúc đó mình không phải là người nghe, nên mình chỉ đứng ngoài và cảm thán như vậy.


Với một tâm hồn non nớt vừa ra trường, và cũng cậy được sếp cưng, mình có hỏi vì sao ông lại nói chuyện với nhân viên như vậy. Ông ấy bảo "phải như vậy thì họ mới nhận ra lỗi của mình".


Nhưng có thật là vậy không?


CÁCH LÀM NÀY KHÔNG ĐÚNG ĐÂU

Kết quả là nhân viên vẫn sai, ông ấy vẫn la lối.

Một ngày đi làm 8 tiếng mà dành mất 4 tiếng để lôi hết người này người kia vào phòng họp rồi mắng chửi.


Sau đó ông ấy phải làm bù việc đến 2 giờ sáng, có hôm ngủ lại công ty.

Mình không biết đó là văn hóa làm việc của nhiều người, hay của riêng ông ấy.


Rồi một ngày, ông ấy bị đột quỵ dạng nhẹ. Kiểu tự nhiên đi đứng loạng choạng rồi ngã xuống. Sau đó bị liệt nửa bên mặt.

Bác sĩ bảo rằng ông ấy làm việc quá độ.


Ông ấy phản ứng sao sau đó?

Ông bảo rằng tất cả là tại "đám nhân viên" làm ông phải thức khuya. Nếu họ làm đúng công việc của họ thì ông ấy không cần phải mất thời gian "dạy dỗ" và rồi phải làm bù giờ.

ree
Ảnh minh họa: russia-now.com

MỌI THỨ ĐÃ CÓ THỂ KHÁC ĐI

Thay vì dùng những lời lẽ ghê gớm nhất để chì chiết người khác, ông ấy đã có thể chỉ ra họ sai ở đâu và làm sao để sửa cho đúng.

Cơ mà ông ấy lại thích la xối xả, và hỏi nhân viên "cô đã biết mình sai ở đâu chưa?". Có la vậy chứ la nữa thì bố ai biết được. Nếu biết sai ở đâu thì họ đã không sai rồi.


Thế là ai sai vẫn sai, ai chửi vẫn chửi.


Tại sao lại làm mọi thứ rối tung lên vậy nhỉ, mình tự hỏi?


Con người được ban cho ngôn ngữ, nhưng có vẻ chúng ta vẫn chưa đủ thông minh để sử dụng nó một cách hợp lý chăng?

 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page