top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch bằng cách inbox page ở Khung chat góc phải duới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Ông ngoại năm nay 90 rồi, còn minh mẫn lắm nhưng cứ nhắc chuyện «ra đi».


"Điềm đó bây"

Hôm kia ngoại nói mỗi ngày cắm bông vào chậu, ngày nào không cắm được thì ngày đó ra đi.


Tết năm kia kia cây mai nhà ngoại nở vàng rực chưa từng thấy, ông ngoại nói điềm đó. Chừng nào bông mai cuối cùng rụng thì tao cũng rụng theo. Xong ngày nào cũng ra coi chừng cái cây đó.


Mùng 5 tết, mấy cậu xuống thăm ngoại, hí ha hí hửng vô khoe «cây mai nhà ba còn bông hoa cuối cùng, con ngứa tay ngắt luôn rồi».


Ông ngoại không nói không rằng vô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Sáng hôm sau vẫn dậy kêu gọi đi uống cafe. Từ đó đến nay tết nào cả nhà cũng chọc cây mai nhà ngoại năm nay không biết bao giờ rụng bông cuối nhỉ.


Mấy lần ông ngoại vác cây đòi đuổi về nghỉ ăn tết.


Bắt đầu từ tết ngoại sang 85 tuổi đến giờ, năm nào cũng ngắm trời ngắm trăng đòi «rụng» theo một điềm gì đó. Mỗi lần thế là cả nhà lại thi nhau cười ha hả.


Gia môn có hạnh ghê 🤣

ree
Có bệnh thì bệnh xíu thôi, cũng phải dậy ra ngoài bới đất trồng cây

"Khi nào tao đi, tụi bây nhớ..."

Ông ngoại thì suốt ngày bàn chuyện tao chết rồi là nhà này không được bán cũng không được sửa. Với lại cúng giỗ hàng năm không được thiếu cái nào. Tao dạy tui bay biết, người chết là hết rồi đâu có ăn được mà bày chi mâm cao cỗ đầy. Làm cúng làm giỗ là để cúng giỗ người sống, tức là cho người sống ăn, cho người ta có cái dịp quấn quít với nhau, chứ đời ai nấy sống thì chẳng mấy chốc mà quên đi ruột rà.


Nói tới đám giỗ mới nhớ. Tao đặt miếng đất sát má mày rồi. Tao đi là phải xây mộ đôi bên đó chứ để bả nằm một mình lâu quá bả buồn. Sau này có điều kiện thì mở nguyên cái nghĩa trang họ Văn. Nhà họ Văn mình lúc nào cũng phải nhớ nguồn nhớ cội.


Tui không biết nhà khác nghe vậy có khóc không, nhưng nhà tui thì đâm bang lắm. Mấy dì nghe xong thể nào cũng hững hờ bảo chừng đó chết rồi thì đâu có biết gì nữa. Lỡ đâu chừng đó giá đất tăng cao không vùi được mà phải nướng thì thôi chứ ba dặn trước làm gì.


Rồi thể nào đại ca cũng nộ khí xung thiên đang nằm ngoài hiên một phát bỏ vô buồng đóng cửa. Mấy chị em ngoài này cười bò lên bò xuống rồi bảo nhau tụi mình đúng là mấy con trời đánh mà.


Nhưng mà lần sau không nhịn được rồi lại chọc cho ảnh nổi điên xách chổi đuổi về hết. Má kêu còn cầm chổi được là còn khỏe. Chừng nào còn cầm chổi còn la nổi thì tụi con cứ chọc.

 
 
 

Câu chuyện này mình viết vào năm 2017, khi còn đang học đại học.


"Với ông ngoại, con lúc nào cũng là đứa bé chạy lon ton"


Con phát hiện chỉ cần về nhà ngoại, thì bản thân liền bé lại ngỡ như mới 9 10 tuổi thôi. Sáu giờ sáng luôn thức giấc bởi tiếng mẹ với ông ngoại rì rầm trò chuyện ngoài sân. Nhưng vừa lười vừa lạnh, nên cứ quấn 2 3 lớp chăn dày mãi không chịu dậy.


Mẹ cằn nhằn «Hai mấy tuổi, sắp làm má người ta rồi chứ nhỏ nhắn gì».


Ông ngoại cười cười «Tao thì thấy nó vẫn nhỏ như hồi học mẫu giáo, chiều chiều chờ tao đến đón. Mấy bà mấy cô cứ khen cháu ông nuôi thật khéo. Vừa trắng trẻo vừa mập mạp. Vậy mà sắp qua hai mươi năm rồi...»

ree
Sương sớm ở nhà ông ngoại. Trời càng lạnh, sương càng dày và càng lâu tan.
Nhưng bất kể mùa nào, không khí cũng trong đến lọc xanh cả phổi.

Ước gì, con cứ mãi là chú gấu ngủ đông


Sáng nay được nghỉ học, không hiểu sao lại thức giấc sớm. Mơ màng nhìn ra trời tối, cứ tưởng có chút hơi sương lùa vào, rồi tiếng mẹ với ông ngoại lại rì rầm những câu hoài niệm của mấy người lớn tuổi.


Mở máy thấy mẹ nhắn tin, bảo hôm qua ngoại đau nên mẹ về ngủ lại. Sáng ra ngồi ngoài sân, cứ có cảm giác con đang ngủ nướng giữa một núi gối mền phía sau cánh cửa. Nhìn vào chả khác gì con gấu ngủ đông.


Con cũng chỉ mong mỗi ngày mở mắt, đều thấy cánh cửa xanh mà phía bên kia là ngoại là mẹ, là mảnh đất tuổi thơ, là nơi cho con được bình yên nhất.

Hôm nay Thành phố bỗng chật chội hơn nhiều...

 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page