top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch ở link dưới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Câu chuyện này xảy ra năm 2017, trong 1 lần mình về quê chơi

Có một hôm chị mẹ gọi lúc 10h sáng, mình đang ở TpHCM. Đúng hôm đi cả ngày nên tối về mới gọi lại.

Chị bảo: «Người ta có chuyện kể ai biểu không nghe máy. Bữa nào về kể cho»


Lúc về quê tự nhiên nhớ lại hỏi chuyện gì, chị kêu «Bữa đó buồn mới muốn kể. Giờ người ta hết buồn rồi»


Xong chị nguẩy mông đi. Được vài bước ló đầu ra chêm thêm câu «Người ta hờn rồi»

Ba nghe thế cười cười, xoa xoa đầu mẹ dỗ dành, kiểu «Thôi đừng dỗi, người ta thương»


Từ hồi về ăn bánh gato nhiều quá lên hai kí rồi.

ree

Chuyện này cũng năm 2017, đợt đó nhờ mẹ làm quân sư tình cảm rồi mới nhận ra trao lầm niềm tin


_ Sao tự nhiên ốm xuống vậy con.

«Người ta thất tình đó mẹ»


_ Xì. Có được mảnh tình nào vắt vai mà thất.

« ._. Người ta nghiêm túc đó»

_ Ủa thiệt hả. Kể mẹ nghe coi.


*Tua nhanh đoạn kể*


«Là vậy đó mẹ. Hầy»

_ Ừm. Nan y đây.

«Hả. Mẹ bảo gì cơ?»

_ Không phải, ý mẹ là con cứ chủ động nói chuyện rồi rủ người ta đi uống nước coi sao.


«Con rủ trước á? Mà biết gặp rồi nói gì, thôi kì lắm mẹ»

_ Con gái cũng đừng thụ động quá con à. Thì mượn sách vở lấy lý do bắt chuyện xem sao.

«Mẹ làm như học sinh cấp 3 ấy mà mượn sách vở. Hồi xưa mẹ làm quen người ta kiểu vậy hả»

_ Đâu có. Hồi xưa người ta toàn làm quen mẹ kiểu đấy. Hơi chuối nhưng đánh tiếng rõ ràng. Mẹ cũng hay tò mò nếu con gái làm thế thì sao, không mấy giờ con giúp mẹ giải đáp thắc mắc đi.

«Mẹ đúng là mẹ mìn =_=»


_ Thôi mẹ đùa đấy. Thì con cứ đánh tới một lần xem sao. Nếu thắng thì ăn cả...

«Thua thì ngã về không hả mẹ?»

_ Dốt. Thua thì ngoài kia vẫn còn khối đứa thị lực kém. Thế nào chả có đứa vớ phải con.

«Con kệ mẹ luôn đâyyyyyý»

_ Ha ha ha ha haaaaaaa. Vừa xấu lại vừa béo lăn quay ra đấy ai mà thèm. Tính tình lại không được tốt mấy. Ơ kìa mẹ chưa nói hết...

*Títttt*

 
 
 

Bạn bè tui bảo đàn bà con gái nhà tui chỉ có một cái mặt, ra chợ ăn sáng là người ta tự biết con cháu ông thầy Thời. Ảnh mà nghe đựơc là khoái lắm.


Mấy dì mấy mẹ còn giống nhau là có cái tính nghĩ xa, y như ông ngoại. Lại còn nói lan man.


Một bữa kia ngoại mệt nằm trong buồng, trời tà tà mấy chị em kê ghế ngồi ngoài sân.


Dì Sáu kêu không biết chừng con cái lớn hết rồi thì mình làm gì hơ mấy đứa. Thảo hỏi ủa chứ dì không phụ con chăm cháu sao. Dì kêu dì sống khổ cả đời rồi, con đứa nào đẻ tự nuôi chứ dì chỉ có tận hưởng thôi.


Dì Năm bảo tao thì đẻ ở đây cũng chôn ở đây, không có như người ta theo con vào Xì Gòn được. Chắc trồng rau nuôi gà đến khi xuống lỗ thôi chứ.


Dì Sáu chỉ ra đám ruộng xa ngoài kia, hay sau này già chị em mình lại dìa đây ở. Con cái có cuộc sống riêng rồi mất công tụi nó đèo bồng. Mình dìa đây như hồi xưa còn má, chị năm trồng rau nuôi gà, con Đức thổi lửa con Út nấu cơm. Em tay chân vụng về chỉ có thể dọn nhà cửa. Xong chiều chiều lại ra đây nhổ tóc bạc nói tào lao.


"Chừng đó bạc cả đầu chị nhổ sợi đen thì nhanh hơn đó chị Sáu" - dì Hậu bảo.


"Ờ con Hậu khôn đó, nhưng mà tao đâu có điên mày. Thế không nhổ tóc nữa, đổi sang uống trà cho nó sang."


"Vậy mình chơi lớn xây nguyên cái biệt thự có hồ bơi luôn chị, với cái bếp thiệt quành tráng nữa. Đám cháu nhà mình thích bơi lắm còn gì. Bơi xong lên ăn một trận. Đã khỏi nói."


"Cái con Hậu này tính một hồi lại tới chuyện ăn. Sao mày không tính xây thêm sân banh sân bóng cho tụi nó. Chẳng thà chị em mình để dành tiền đi du lịch. Già rồi phải tận hưởng chứ."


"Ủa chị Sáu nói tiếng anh được hông, chứ Út biết tiếng dân tộc không hà." - dì Út lên tiếng.


Dì 6: "Mày dốt quá, tiếng nào thì nó chả có ngôn ngữ tay chân. Không biết nói thì quơ đại kiểu gì chẳng trúng."


"Mấy bà già này qưởn ghê chứ. Tính cho xa chừng đó nạnh nhau đứa không nấu ăn đứa không rửa chén. Lo xuống ăn cơm đi chứ ba đói rồi kìa." - Vậy là dì Huyền kết thúc câu chuyện xa xôi tại đó.


Hồi đó cái gì cũng thiếu, mà tính ra hạnh phúc lắm con


Trên đường về dì Hậu trầm ngâm xong tự nhiên hỏi «Thảo nè, về già mẹ xuống nhà ông ngoại ở với mấy dì nhen. Hồi nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, chục con người chen chúc trong cái nhà bé tí vậy mà coi ra đó lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời người. Hồi đó còn bà ngoại.»


ree
Nhà không thiếu gì, nhưng lâu lâu mọi người vẫn ăn món trứng luộc chấm mắm.
Vì nó có hương vị của "ngày xưa"
 
 
 

Ông ngoại năm nay 90 rồi, còn minh mẫn lắm nhưng cứ nhắc chuyện «ra đi».


"Điềm đó bây"

Hôm kia ngoại nói mỗi ngày cắm bông vào chậu, ngày nào không cắm được thì ngày đó ra đi.


Tết năm kia kia cây mai nhà ngoại nở vàng rực chưa từng thấy, ông ngoại nói điềm đó. Chừng nào bông mai cuối cùng rụng thì tao cũng rụng theo. Xong ngày nào cũng ra coi chừng cái cây đó.


Mùng 5 tết, mấy cậu xuống thăm ngoại, hí ha hí hửng vô khoe «cây mai nhà ba còn bông hoa cuối cùng, con ngứa tay ngắt luôn rồi».


Ông ngoại không nói không rằng vô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Sáng hôm sau vẫn dậy kêu gọi đi uống cafe. Từ đó đến nay tết nào cả nhà cũng chọc cây mai nhà ngoại năm nay không biết bao giờ rụng bông cuối nhỉ.


Mấy lần ông ngoại vác cây đòi đuổi về nghỉ ăn tết.


Bắt đầu từ tết ngoại sang 85 tuổi đến giờ, năm nào cũng ngắm trời ngắm trăng đòi «rụng» theo một điềm gì đó. Mỗi lần thế là cả nhà lại thi nhau cười ha hả.


Gia môn có hạnh ghê 🤣

ree
Có bệnh thì bệnh xíu thôi, cũng phải dậy ra ngoài bới đất trồng cây

"Khi nào tao đi, tụi bây nhớ..."

Ông ngoại thì suốt ngày bàn chuyện tao chết rồi là nhà này không được bán cũng không được sửa. Với lại cúng giỗ hàng năm không được thiếu cái nào. Tao dạy tui bay biết, người chết là hết rồi đâu có ăn được mà bày chi mâm cao cỗ đầy. Làm cúng làm giỗ là để cúng giỗ người sống, tức là cho người sống ăn, cho người ta có cái dịp quấn quít với nhau, chứ đời ai nấy sống thì chẳng mấy chốc mà quên đi ruột rà.


Nói tới đám giỗ mới nhớ. Tao đặt miếng đất sát má mày rồi. Tao đi là phải xây mộ đôi bên đó chứ để bả nằm một mình lâu quá bả buồn. Sau này có điều kiện thì mở nguyên cái nghĩa trang họ Văn. Nhà họ Văn mình lúc nào cũng phải nhớ nguồn nhớ cội.


Tui không biết nhà khác nghe vậy có khóc không, nhưng nhà tui thì đâm bang lắm. Mấy dì nghe xong thể nào cũng hững hờ bảo chừng đó chết rồi thì đâu có biết gì nữa. Lỡ đâu chừng đó giá đất tăng cao không vùi được mà phải nướng thì thôi chứ ba dặn trước làm gì.


Rồi thể nào đại ca cũng nộ khí xung thiên đang nằm ngoài hiên một phát bỏ vô buồng đóng cửa. Mấy chị em ngoài này cười bò lên bò xuống rồi bảo nhau tụi mình đúng là mấy con trời đánh mà.


Nhưng mà lần sau không nhịn được rồi lại chọc cho ảnh nổi điên xách chổi đuổi về hết. Má kêu còn cầm chổi được là còn khỏe. Chừng nào còn cầm chổi còn la nổi thì tụi con cứ chọc.

 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page