top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch bằng cách inbox page ở Khung chat góc phải duới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

Trong lúc mình trải bài cho khách, mình nhận ra việc biết được đáp án của bài toán đôi khi cũng không giúp được mấy.


NẾU MÌNH NÓI BẠN HÃY RỜI BỎ, THÌ BẠN CÓ LÀM ĐƯỢC KHÔNG?

Nhiều người đến hỏi mình đáp án cho thử thách của họ: nên buông hay giữ một người, nên buông hay giữ một công việc.


Thế nhưng nếu mình lập tức đưa ra câu trả lời, thì mọi người sẽ bắt đầu "Nhưng mà".


"Nhưng mà nếu chuyển từ công việc văn phòng sang làm thủ công thì gia đình và người quen sẽ đánh giá"


"Nhưng mà mình vẫn muốn cố gắng với công việc hiện tại thêm chút nữa xem sao"


CHỈ CÓ 2 VIỆC CHÚNG TA CẦN LÀM ĐỂ MỌI THỨ TRỞ NÊN ĐƠN GIẢN

Đó là chấp nhận, hoặc thay đổi.


Nếu đã muốn thay đổi thì bắt tay vào làm. Không "nhưng, tại, vì, do, bởi".

Cứ làm đã. Phải mở động cơ thì xe mới bắt đầu lăn bánh.


Còn nếu đã không dám thay đổi, hãy chấp nhận. Đừng than phiền.

Việc đó chẳng giúp ích gì cho ai hết.

ree
Ảnh minh hoạ: nami.org

THỨ DUY NHẤT MÀ CHÚNG TA NÊN SỢ, CHÍNH LÀ NỖI SỢ

Chúng ta vẫn chưa nhận ra ư? Những gì chúng ta sợ thật ra chỉ ở trong đầu.

Còn những giả thiết đó có thành sự thật hay không thì chúng ta không thể chắc chắn trước khi chúng trở thành sự thật.


Việc ngồi chờ mọi thứ diễn biến tốt đẹp lên và không làm gì cả giống như lâm vào trận chiến mà ngồi đợi các bên đánh tàn trận rồi mình đi ra vậy.

Chưa làm gì, mà đã nhận thua rồi.


Chiến đấu thì bạn có 50% thắng. Không làm gì, thì thua 100%.

 
 
 

Mình đã đọc những dòng này ở đâu đó nhưng quên nguồn rồi, ai đó biết thì hãy cho mình xin dẫn nguồn nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều!


CÓ 3 ĐIỀU LÀM CHÚNG TA BẤT HẠNH

Có 3 điều làm chúng ta bất hạnh:

  1. Không tập trung vào việc của mình

  2. Xen vào việc của người khác

  3. Lo lắng việc của vũ trụ

Thật vậy, chính mình cũng đã dành quá nhiều thời gian đi lo việc của "người khác". Thay vì tập thể dục và đọc sách, mình dành thời gian nghe ngóng những câu chuyện phần nhiều là bịa ra của người khác.


Rồi mình mất nhiều thời gian để tự hỏi tương lai rồi sẽ ra sao, mặc dù có nghĩ nhiều thì thật sự cũng có nghĩ ra đâu 🤣


ĐỊA NGỤC LÀ GÌ?

Một trong những điều quan trọng mà mình nghiệm ra được trong Series phim Luccifer là Địa ngục.


Địa ngục không thật sự không phải là vạc dầu hay hố lửa. Địa ngục là những vòng lặp đau khổ. Mà không ai khác gửi chúng ta vào đó, ngoài chúng ta. Cũng không ai khác có thể đưa chúng ta ra khỏi đó, ngoài chính mình.


Những khoảnh khắc đau khổ và hối hận nhất cuộc đời sẽ lặp đi lặp lại trong vòng lặp, hay còn gọi là Địa ngục của mỗi người. Chúng ta sẽ phải chứng kiến khoảnh khắc ta giết một ai đó, làm mất một ai đó, và cảm thấy đau đớn giống hệt như lúc chuyện ấy diễn ra.


Tương tự như vậy, vào khoảnh khắc đang sống, bạn cũng có thể đang trải nghiệm Địa ngục của chính mình.

ree
Ảnh mình họa (một cảnh Địa ngục trong Series Lucifer): https://www.youtube.com/watch?v=wjhZx3Ixocs

MÌNH ĐÃ SỐNG TRONG ĐỊA NGỤC Ở TRẦN GIAN

Mình đã từng ở trong 1 mối quan hệ rất dằn vặt trong nhiều năm.


Mình thương họ, bị phản bội, đau khổ, tha thứ, rồi lại bị phản bội, rồi lại đau khổ. Những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi trong quãng thời gian đó dường như chỉ giúp đẩy đau khổ lên cao trào. Mình muốn buông bỏ, rồi lại kiên trì, rồi lại muốn buông bỏ. Vòng lặp ấy cứ lặp lại hoài suốt 5 năm.


Mình đã từng làm ở những nơi mà mỗi ngày đi làm cảm thấy như chất độc tiêm vào người, đau đớn và chết dần mòn.


Mình muốn cống hết hết mình, muốn đối xử tốt với người khác. Nhưng bên tai chỉ toàn những lời như "chửi nó đi, bắt nó đền tiền, tụi nó ngu/ không biết làm việc". Dần dần, mình lại là người nói những câu đó. Về nhà mình tự nhủ với bản thân đừng như vậy, nhưng khi bước chân vào chỗ làm thì đâu lại vô đó. Mình muốn nghỉ, nhưng sợ không lo được kinh tế, không biết phía trước là gì.


Vậy là mình cứ quay cuồng trong vòng lặp đó, đến nỗi trầm cảm. Mình khóc lóc và cáu gắt suốt ngày, xô đổ đồ đạc và trút giận lên thú cưng của mình. Mình muốn đập bể tất cả những gì trong tầm tay.


"MÌNH PHẢI LÀM SAO ĐỂ THOÁT KHỎI ĐÂY?"

Mình đã tự hỏi bản thân cả triệu triệu lần khi ở trong các vòng lặp khác nhau. Cho tới khi mình nhận ra, điều tốt nhất mình có thể làm là buông.


Buông bỏ sự sợ hãi về tương lai.


Buông bỏ mong muốn thay đổi người khác.


Buông bỏ ý niệm đổ lỗi lên bản thân.


Mình làm tốt nhất những gì mình có thể trong mỗi vòng lặp đó, rồi mỉm cười bước đi.


Vũ trụ luôn bày sẵn những chặng đường hay ho hơn, và có vẻ như vũ trụ tin vào chúng ta nhiều hơn chúng ta tin vào chính mình.

 
 
 

Những cảm xúc tiêu cực là đau buồn, tức giận, ganh ghét... nói chung là những cảm xúc đi ngược lại với vui vẻ.


CÓ NÊN TIÊU DIỆT NHỮNG CẢM XÚC TIÊU CỰC KHÔNG?

Không lòng vòng, vào việc luôn nhé - câu trả lời của mình là không.


Tại sao phải tiêu diệt cảm xúc của chính mình nhỉ? Ý mình là phải có một lý do nào đó để những cảm xúc đó tồn tại chứ nhỉ?


Ví dụ đụng vào lửa sẽ bỏng, bạn nên sợ lửa.

Hoặc một người thiếu tôn trọng bạn, bạn nên tức giận.

Một người thân mất đi, bạn nên buồn.


Những cảm xúc này có là bởi chúng ta là con người, chúng ta có cảm nhận.


Mọi cảm nhận là sự trải nghiệm quý giá mà linh hồn cần nương nhờ vào thể xác này để trải qua.


Nếu thật sự mọi phút giây bạn chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, lơ lửng thì bạn không thật sự sống.


IT'S A BLESSING TO BE A FOOL - ĐƯỢC NGỐC NGẾCH CŨNG LÀ 1 MÓN QUÀ

Câu này do mình phát minh ra và đầu tiên là để chỉ con mèo nhà mình.


Mình có 2 con, một con thì nhởn nhơ hớn ha hớn hở, một con thì luôn dè chừng và lấm lét.


Khỏi cần nói thì bạn cũng biết con nhởn nhơ sống an nhàn thế nào.


Cho dù mình phát vào mông mỗi khi nó nghịch phá, nó vẫn leo lên người mình ngủ ngon lành, và nằm ệch ra mọi nơi trong nhà để ngủ. Vì nó chẳng lo nghĩ gì cả. Nó chỉ làm những thứ khiến nó thoải mái. Thậm chí nó từng suýt rơi khỏi cửa sổ vì mải ngắm chim chóc, thế mà nó vẫn cứ leo lên cửa sổ hoài.


Mỗi lần nhìn thấy 1 đứa nằm phơi thây giữa nhà ngủ, và 1 đứa phải chen chúc trong góc tối để cảm thấy an toàn, mình lại cảm thán: "it's a blessing to be a fool - được ngốc ngếch cũng là 1 món quà".

ree
Một con chuẩn bị đào tẩu khỏi hiện trường gây án, còn đứa kia vẫn nhởn nhơ trước khi bị tét mông

THẬT RA SỐNG CŨNG ĐƠN GIẢN VẬY ĐÓ, NGHIÊM TRỌNG HÓA LÀM GÌ CHO MỆT MỎI

Mình nhận ra khi mình để bản thân trải nghiệm mọi cảm xúc, từ hạnh phúc đến đau thương, từ biết ơn đến tức giận, thì mình đang trải nghiệm trọn vẹn cuộc sống này.


Nếu buồn mình sẽ khóc, vui thì mình sẽ ra ngoài nói chuyện và lan tỏa năng lượng đến mọi người.


Khi ghét ai đó mình sẽ bảo mình không thoải mái khi nhắn tin với cậu, nên chúng ta đừng nói chuyện nữa nhé.


Đương nhiên sẽ có lúc bài học đến và ký vào đầu chúng ta, để chúng ta nhận ra chính mình đang ở trong vòng lặp này quá nhiều lần và có bài học cần phải học.


Nhưng không nhất thiết là mình phải tìm hiểu xem những thứ đang diễn ra là do đâu và nên làm thế nào mới đúng.


Chỉ cần cho phép chính mình là bản thân thật nhất là được rồi. Đơn giản mà phải không?


Kỳ sau mình sẽ kể về trải nghiệm tu tập một cách đơn giản và khá ngok ngek (ngốc nghếch) của mình nhé!

 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page