- Hoa Thạch Thảo
- Mar 3, 2022
- 5 min read
Cũng như các bạn, từ lúc bắt đầu, mình nhận được nhiều lời hướng dẫn là hãy quay vào bên trong và quan sát mình.
Những gì mình làm là nhắm mắt, hít thở, nhìn xem những suy nghĩ gì nổi lên. Đó chính là những gì mình đang quan tâm, đang lo lắng, đang sợ hãi vào thời điểm đó.
Và tùy suy nghĩ nổi lên mà mình giải quyết với cách tương ứng, như yêu thương, an ủi, động viên bản thân.
Hôm nay trong buổi thiền sáng, mình đã xin tâm trí hãy cho mình hiểu rõ hơn nữa về bản thân.
Đây là những trải nghiệm riêng của mình, mọi người có thể nhìn nhận trên góc nhìn tâm linh hoặc tâm lý. Hay xem như nội dung của một bộ phim hoạt hình cũng vui nè.
JENNIFER
Đầu tiên mình thấy một cô gái tóc đỏ, người da trắng, thân hình mảnh khảnh. Trang phục của cô ấy như những năm 70, khi Mỹ đang thịnh hành trào lưu Disco.
Mình hỏi cô ấy là ai, thì nhận được câu trả lời: “Jenny”.
Mình lại hỏi, Jenny là ai. Thì câu trả lời là “Jennifer - nổi loạn”.
Tới đây mình vẫn chưa hiểu mô tê gì, thì một nhân vật khác xuất hiện, có tên là Maow.
MAOW
Maow là sự kết hợp của nhân vật Maui trong bộ phim Moana và bạn Sư tử ăn chay (có thể tìm thấy trên facebook).
Maow rắn rỏi, da ngăm, bận đồ như thổ dân châu Phi, mái tóc xoăn dài được tết lại và để sang 1 bên vai. Maow đang hít đất.
Mình vẫn chưa hiểu, trong lúc thiền mà tự hỏi bản thân “Ủa là sao ba”, nhưng vẫn nhắm mắt quan sát tiếp.
ASLI
Rồi mình thấy một người phụ nữ mặc áo choàng đen bước ra từ bóng tối. Hình tượng này giống y xì đúc hoàng hậu hắc ám trong truyện công chúa Bạch Tuyết. Người này tên Asli.
Asli đi từng bước hiên ngang và uyển chuyển, ngồi xuống ngai vàng của cô ấy, và nhìn xuống mình.
Đúng vậy đó, nơi cô ấy ngồi đang ở trên cao, và nhìn xuống mình bằng nửa con mắt. Không thấy miệng cô ấy mở, nhưng mình nghe trong đầu: “Xấu xí, thảm hại, đáng xấu hổ”.
Chưa kịp tiêu hóa những gì đang xảy ra thì một loạt hình ảnh khác nhảy lên trong đầu mình.
Đó chính là mình, khi mình phán xét người khác ở những khoảnh khắc khác trong đời. Asli chính là mình, là phần tính cách cao ngạo, lạnh lùng, luôn đánh giá và hạ thấp người khác.
À, nếu vậy, Maow, Jennifer cũng là mình.
Lúc này, một vệt đen lướt ào qua mặt mình, cảm giác sợ hãi ập đến. “Có phải ảo cảnh trong thiền không? Hay một thực thể nào khác?”.
MALLI
Rồi vệt đen đó từ từ đáp đất. Nói cho dễ hiểu thì vệt đen giống như Vô diện trong phim Vùng đất linh hồn. Nhưng Vô diện này không có mũi, không có miệng, cũng không thân thiện. Chỉ có 1 chiếc áo choàng ngoài màu đen, với đôi mắt sắc lẹm như các nhân vật sát thủ trong phim Conan.
SALIM
Trong lúc mình đang bị nỗi sợ/ Malli bao trùm, thì một năng lượng từ bi, yêu thương ôm lấy mình. Và mình nhìn thấy 1 nhà sư trẻ, khuôn mặt hao hao giống mình. Lúc đó mình nghĩ, hình ảnh bản thân không có tóc trông cũng đẹp chứ bộ 😄
Nhà sư, vẫn không mở miệng, nhưng phát ra giọng nói rất rõ ràng: “Đây chính là con, tất cả chúng ta là con. Nỗi sợ, nổi loạn, động lực, phán xét, hay thông tuệ, đều là con. Đây là những phần tích cách ở bên trong mà con mong muốn được nhìn thấy rõ hơn.”
Vào lúc đó, mình nhận ra ngay sư thầy này chính là giọng nói thông thái và trầm tĩnh thể hiện ra khi mình xem bài tarot. Mỗi lúc đó cả mình, và bạn bè mình đều đùa nhau “Cái này chắc ai dựa mày, chứ sao mày nói được những lời như thế”.
Sư thầy - Salim cười hiền, có vẻ tự hào khi mình đã nhận ra mọi thứ.
Rồi mình nhìn thấy chính bản thân mình, phát sáng, đứng ngay giữa bọn họ. Các phần tính cách vây quay mình thành vòng tròn. Lúc này tất cả mọi người trong đó đều đáng yêu đến lạ, kể cả sự phán xét, kể cả nỗi sợ. Bỗng dưng mình cảm thấy đủ đầy và được yêu thương vô hạn. Mình chưa bao giờ một mình.
ĐOÀN TỤ
Như đang quay một bộ phim, ống kính của mình hướng về phía Maow - động lực.
Maow giờ đổi từ hít đất sang đẩy tạ. Cậu ấy trông khỏe khoắn, nhiệt huyết và không ngừng lặp lại: “Nhào vô, làm đi, bạn làm được, bạn có thể làm được tất cả mọi thứ. Cố lên một chút nữa, thêm một chút nữa, đừng bỏ cuộc”.
Ống kính chuyển sang Jennifer: “*u má, ông bà già làm tao bực ghê. Tao thích tự do và sống cuộc sống của tao, mà thế *éo nào không ai cho tao được sống với chính mình. Cả mày nữa, vì sao mày không nhìn nhận tao?”
Đoạn này mình câm nín, không biết trả lời thế nào.
Salim - sư thầy nắm tay và dẫn mình nhìn sang Malli - nỗi sợ. Bạn này thì không nói gì, chỉ phát ra tiếng gầm gừ đe đọa như một con hổ đang ngậm chặt miếng mồi của mình, kiểu “đứa nào rớ tới là tau đăng xuất mài khỏi sự sống liền”.
Mình nhận ra Malli chính là những suy nghĩ khiến mình cảm thấy sợ hãi, không an toàn, muốn bỏ trốn, và cũng là những lời tiêu cực, hù dọa mà một vài khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống mình đã nói với người khác.
Sau lưng, mình nghe rõ mồn một “Xấu xí, thảm hại, đáng xấu hổ”. Mình quay lưng lại, thì bạn đoán được ai đang nói rồi đó - Asli, và vẫn nhìn mình bằng nửa con mắt.
Mình nhìn sang Salim, thầy cũng nhìn mình hiền từ, cả hai cùng bật cười.
Mình bảo, Asli cũng dễ thương chứ nhỉ.
Sau đó từng người chạm tay lên vai mình rồi rời đi.
Mình ra khỏi phiên thiền, cảm thấy hạnh phúc, tỉnh táo, sáng suốt hơn bao giờ hết.
Tâm trí chúng ta quả thật kỳ diệu, chỉ cần bạn hỏi, chính bạn sẽ đưa ra được câu trả lời
Bạn nghĩ sao về câu chuyện này?
