- Hoa Thạch Thảo
- Nov 22, 2021
- 3 min read
NẾU CUỘC SỐNG QUÁ DỄ DÀNG, BẠN CHẲNG HỌC ĐƯỢC GÌ CẢ
Nhìn lại những người xung quanh ta, bao nhiêu đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu sang biết quý trọng đồng tiền?
Bao nhiêu người cả đời ăn sơn hào hải vị biết tiếc một hạt cơm thừa?
Chúng ta cũng vậy thôi, để học cách trân trọng và thức tỉnh thì cần trải qua các bài học. Bài học càng khó, bạn càng học tốt và giác ngộ nhanh.
Trước khi học thiền, chữa lành bằng bàn tay (nhân điện), thì ông ngoại mình mất gần 70 năm vật lộn với cuộc đời.
ÔNG BẮT ĐẦU TỪ BÀN TAY TRẮNG
Ông làm thầy đồ, dạy chữ cho cả cái làng ông ở. Đến giờ mọi người vẫn tôn kính gọi là ông thầy Thời. Mặc dù nhà khu này không có số, nhưng bước chân vào trấn chỉ cần bạn hỏi thì ai cũng chỉ được nhà ông thầy Thời.
Sau đó ông làm lang trung, chữa bệnh bằng thuốc đông y. Công việc phất lên dần rồi ông bắt đầu mua đất ruộng, thuê tá điền. Dần dần mua được đất cả xã.
Mẹ mình kể ngày đó ông là người đầu tiên của tỉnh mua được cái xe ba gác để đi chở lúa. Mỗi khi bán xong thì cũng dùng cái xe đó chở tiền về. Mà tiền toàn nhét vào mấy cái bao bố rồi quăng đầy trong tủ. Khi nào rảnh mới lấy ra đổi vàng rồi lại nhét xuống gầm giường. Vậy nên mới có câu chuyện mẹ mình và dì hồi đấy lôi vàng ra chơi.
Nhà 9 đứa con, mà ngày đó mẹ bảo nuôi bằng sữa tây, ăn sô cô la tây hết. Các anh lớn được đi học trung cấp, mà thời đó là ngon lắm.
RỒI TRỞ VỀ BÀN TAY TRẮNG
Sóng gió ập đến với ông thầy Thời, bao nhiêu ruộng lúa, xe cộ, tiền bạc mất hết. Mẹ bảo không bao giờ quên được lúc cả nhà 9 đứa con và hai vợ chồng đứng thẫn thờ trong ngôi nhà 3 gian - cũng là tài sản cuối cùng của ông ngoại. Ruộng vườn bị thu về, tá điền giải tán hết.
Mấy ngày liền ông ngoại không nói gì cả, cứ đi thẫn thờ trong xóm, nhìn những miếng đất từng là của mình. Cả nhà cứ tưởng ông phát điên rồi.
Rồi một hôm ông ngoại mở miệng bảo, mai ông qua làng bên xem có gì buôn bán được không. Cả nhà mình làm lại. Mấy đứa con vừa gặm khoai vừa âm thầm rớt nước mắt.
Bà ngoại ra đi không lâu sau đó, để lại cho thầy Thời 9 đứa con nheo nhóc.

91 tuổi mà vẫn làm vườn, vẫn dạy con cháu sử xưa tích cũ
BÂY GIỜ ÔNG BẢO, ÔNG LÀ NGƯỜI GIÀU CÓ NHẤT TRÊN ĐỜI
Bao nhiêu năm sau đó, ông ngoại bươn chải đủ thứ nghề, ai kêu gì cũng làm để nuôi 9 đứa con thành bác sĩ, giáo viên.
Mình hỏi, cả quãng đời sóng gió vậy, ông ngoại nhớ chuyện gì nhất?
Ông bảo hồi đó dẫn mẹ lên tỉnh xin cho làm chân y tá ở bệnh viện, người ta nói lấy 1 bao gạo ra đổi mà gom cả nhà không đủ 1 nắm. Hai cha con thất thểu ra về.
Tối đó có một ông già đến nói với ông ngoại, để đó tui lo cho.
Hóa ra ngày xưa ông ấy từng làm tá điền nhà ông ngoại, nhà nghèo nên ông ngoại mắt nhắm mắt mở thu vài đồng tô cho có, thỉnh thoảng ngoại còn cho thêm miếng ăn. Giờ con trai ông ấy cũng ăn học thành tài và có tiếng nói ở tỉnh. Ông ấy bảo cả đời ông ấy, và cả đời con trai ông ấy không bao giờ quên ơn.
Kể xong ông ngoại bảo: "Mày thấy chưa, tao không nhiều tiền, nhưng mà ai giàu bằng tao. Tao giàu vì tao dám cho đi, giờ trong túi tao không có đồng nào tao vẫn cho đi. Vì tao biết ông trời không để tao chết đói".
Đến tận bây giờ, ông ngoại vẫn quanh quẩn mãi ở cái nhà 3 gian mà 11 con người từng chen chúc trong đó. Để không quên bài học kiên cường mà bám trụ với đời, không quên bài học đã có thì phải chia sẻ.
Đang nói chuyện dở thì nghe đâu cô 6 nhà bên kêu ông Thời ơi, nhà con mới trúng vụ cà rốt, con đem vô biếu ông 1 bao.