top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch ở link dưới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

NẾU CUỘC SỐNG QUÁ DỄ DÀNG, BẠN CHẲNG HỌC ĐƯỢC GÌ CẢ

Nhìn lại những người xung quanh ta, bao nhiêu đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu sang biết quý trọng đồng tiền?

Bao nhiêu người cả đời ăn sơn hào hải vị biết tiếc một hạt cơm thừa?


Chúng ta cũng vậy thôi, để học cách trân trọng và thức tỉnh thì cần trải qua các bài học. Bài học càng khó, bạn càng học tốt và giác ngộ nhanh.


Trước khi học thiền, chữa lành bằng bàn tay (nhân điện), thì ông ngoại mình mất gần 70 năm vật lộn với cuộc đời.


ÔNG BẮT ĐẦU TỪ BÀN TAY TRẮNG

Ông làm thầy đồ, dạy chữ cho cả cái làng ông ở. Đến giờ mọi người vẫn tôn kính gọi là ông thầy Thời. Mặc dù nhà khu này không có số, nhưng bước chân vào trấn chỉ cần bạn hỏi thì ai cũng chỉ được nhà ông thầy Thời.


Sau đó ông làm lang trung, chữa bệnh bằng thuốc đông y. Công việc phất lên dần rồi ông bắt đầu mua đất ruộng, thuê tá điền. Dần dần mua được đất cả xã.


Mẹ mình kể ngày đó ông là người đầu tiên của tỉnh mua được cái xe ba gác để đi chở lúa. Mỗi khi bán xong thì cũng dùng cái xe đó chở tiền về. Mà tiền toàn nhét vào mấy cái bao bố rồi quăng đầy trong tủ. Khi nào rảnh mới lấy ra đổi vàng rồi lại nhét xuống gầm giường. Vậy nên mới có câu chuyện mẹ mình và dì hồi đấy lôi vàng ra chơi.


Nhà 9 đứa con, mà ngày đó mẹ bảo nuôi bằng sữa tây, ăn sô cô la tây hết. Các anh lớn được đi học trung cấp, mà thời đó là ngon lắm.


RỒI TRỞ VỀ BÀN TAY TRẮNG

Sóng gió ập đến với ông thầy Thời, bao nhiêu ruộng lúa, xe cộ, tiền bạc mất hết. Mẹ bảo không bao giờ quên được lúc cả nhà 9 đứa con và hai vợ chồng đứng thẫn thờ trong ngôi nhà 3 gian - cũng là tài sản cuối cùng của ông ngoại. Ruộng vườn bị thu về, tá điền giải tán hết.


Mấy ngày liền ông ngoại không nói gì cả, cứ đi thẫn thờ trong xóm, nhìn những miếng đất từng là của mình. Cả nhà cứ tưởng ông phát điên rồi.


Rồi một hôm ông ngoại mở miệng bảo, mai ông qua làng bên xem có gì buôn bán được không. Cả nhà mình làm lại. Mấy đứa con vừa gặm khoai vừa âm thầm rớt nước mắt.


Bà ngoại ra đi không lâu sau đó, để lại cho thầy Thời 9 đứa con nheo nhóc.

ree
91 tuổi mà vẫn làm vườn, vẫn dạy con cháu sử xưa tích cũ

BÂY GIỜ ÔNG BẢO, ÔNG LÀ NGƯỜI GIÀU CÓ NHẤT TRÊN ĐỜI

Bao nhiêu năm sau đó, ông ngoại bươn chải đủ thứ nghề, ai kêu gì cũng làm để nuôi 9 đứa con thành bác sĩ, giáo viên.


Mình hỏi, cả quãng đời sóng gió vậy, ông ngoại nhớ chuyện gì nhất?


Ông bảo hồi đó dẫn mẹ lên tỉnh xin cho làm chân y tá ở bệnh viện, người ta nói lấy 1 bao gạo ra đổi mà gom cả nhà không đủ 1 nắm. Hai cha con thất thểu ra về.

Tối đó có một ông già đến nói với ông ngoại, để đó tui lo cho.


Hóa ra ngày xưa ông ấy từng làm tá điền nhà ông ngoại, nhà nghèo nên ông ngoại mắt nhắm mắt mở thu vài đồng tô cho có, thỉnh thoảng ngoại còn cho thêm miếng ăn. Giờ con trai ông ấy cũng ăn học thành tài và có tiếng nói ở tỉnh. Ông ấy bảo cả đời ông ấy, và cả đời con trai ông ấy không bao giờ quên ơn.


Kể xong ông ngoại bảo: "Mày thấy chưa, tao không nhiều tiền, nhưng mà ai giàu bằng tao. Tao giàu vì tao dám cho đi, giờ trong túi tao không có đồng nào tao vẫn cho đi. Vì tao biết ông trời không để tao chết đói".


Đến tận bây giờ, ông ngoại vẫn quanh quẩn mãi ở cái nhà 3 gian mà 11 con người từng chen chúc trong đó. Để không quên bài học kiên cường mà bám trụ với đời, không quên bài học đã có thì phải chia sẻ.


Đang nói chuyện dở thì nghe đâu cô 6 nhà bên kêu ông Thời ơi, nhà con mới trúng vụ cà rốt, con đem vô biếu ông 1 bao.



 
 
 

Quay vào bên trong, chúng ta sẽ thấy gì?


CHÚNG TA SẼ BẮT ĐẦU NHÌN THẤY, VÀ GỌI TÊN CẢM XÚC CỦA MÌNH

Nếu trước kia chúng ta chỉ biết bản thân mình "khó chịu", "bực mình", "vui vẻ", thì khi quay về bên trong sẽ nhận ra nhiều cảm xúc phong phú hơn.


Chúng có thể là "ngây ngất", "thanh thản" hay "tổn thương", "bất lực".


Ta có thể nhận ra "giận" không hẳn là vì người khác làm sai.

Cảm xúc "giận" còn đến từ sự bất lực của chính mình. Vì ta không thể làm gì để thay đổi tình hình, ta cảm thấy bất lực, và giận.

Giận còn có thể đến từ sự hổ thẹn. Ai đó nói rằng ta làm chưa tốt. Ta không thể chấp nhận sự thật ấy, thẹn quá hoá giận.


TA BIẾT MÌNH LÀ AI, VÀ VÌ SAO NHƯ THẾ

Có nhiều người rất tự tin nói những gì mình nghĩ, làm những gì mình muốn, tại sao chúng ta không như thế?


Người khác thích tụ tập bạn bè, còn ta chỉ thích giấu mình bên trong ô cửa sổ. Tại sao lại thế?


Ta đang làm một công việc mang lại thu nhập nhưng không cảm thấy đủ đầy và hạnh phúc. Ta ở bên một người yêu thương ta hết mực nhưng không tìm được cảm giác trọn vẹn.


Vì sao, là ai, làm thế nào?

ree
Ảnh minh hoạ: tapchiai.net

ĐỪNG HỎI NGƯỜI KHÁC, HÃY HỎI CHÍNH MÌNH

"Mình có nên tiếp tục công việc này không?"

"Mình có nên buông tay mối quan hệ này không?"

"Mình có nên chuyển đến sống ở nơi khác không?"


Khi mình trải bài, mình hoàn toàn có thể trải lời các câu hỏi này, đơn giản là có hoặc không. Nhưng liệu các bạn có chấp nhận câu trả lời đó không, nếu nó không nằm sẵn bên trong bạn?


Chúng ta luôn tự biết mình muốn gì. Có một đứa trẻ bên trong đang gào thét những gì mà nó muốn.

Nhưng như một bậc phụ huynh bận rộn và thiếu kiên nhẫn, chúng ta phớt lờ hoặc bảo nó im đi.


Sao chúng ta không thử quay vào bên trong, lắng nghe một lần?

Đặt cược, và thế chân bằng hạnh phúc, bạn có dám thử không?

 
 
 

Việc quay về bên trong và nhìn nhận bản thân mình là chìa khoá cho sự trưởng thành về nội tâm và giải thoát cho đa số những bất hạnh của chúng ta.


CHÚNG TA THƯỜNG HƯỚNG VỀ BÊN NGOÀI NHIỀU HƠN

Vì sao mình nói vậy à?


Chúng ta đăng ký ngành học, rồi làm công việc nào đó chủ yếu vì chúng có cơ hội việc làm và thu nhập tốt. Chúng ta đa phần bỏ qua ước mơ thật sự của mình, hoặc thậm chí không biết bản thân thích gì.


Chúng ta kết hôn, sinh con vì ngoài kia mọi người làm thế. Ai mà phát biểu "Tôi chỉ yêu thôi, không kết hôn" hoặc "Chỉ kết hôn, không sinh con" thì bị xã hội nhìn như một đứa tội đồ. Nên chúng ta làm theo những quy chuẩn bên ngoài.


Chúng ta dành thời gian nói chuyện với người khác nhiều hơn chính mình. Chúng ta tìm kiếm lời khuyên từ bên ngoài nhiều hơn hỏi chính chúng ta.


Đến một lúc nào đó chúng ta tự hỏi, mình có đang yêu thích việc mình làm không, mình có đang hạnh phúc với cuộc sống mình đang có không. Thì đó chính là hồi chuông để quay về bên trong.

ree
Ảnh minh hoạ: kenhhomestay.com

QUAY VỀ BÊN TRONG, KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN

Khi bạn hỏi chính mình, ở bên người này có hạnh phúc không mà câu trả lời là không, thì hãy bước tiếp. Cho dù bạn đã gắn bó với họ mười mấy năm trời, hoặc có rất nhiều liên kết xung quanh,


Khi bạn hỏi chính mình, làm công việc này có khiến tim bạn reo hò vì sung sướng, mà câu trả lời là không, thì hãy tìm lối đi khác. Cho dù bạn nhận được nhiều vật chất từ công việc này.


Bây giờ bạn đang không hạnh phúc, thì sự thay đổi chỉ đem đến cho bạn một sự không hạnh phúc khác. Hoặc là sự hạnh phúc.

Nếu không thay đổi, thì chúng ta không có cơ hội để cảm nhận thứ thực sự gọi là hạnh phúc trước khi cuộc sống này kết thúc.


Một ngày hạnh phúc cũng là có. Một đời không hạnh phúc cũng là không.

 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page