top of page
2.png

Chủ đề của blog này về

Tình yêu và Ánh sáng

Chào mừng bạn đến với khu vườn của mình. Bạn sẽ tìm thấy những mẩu chuyện thật nhất về mình, cả xấu và đẹp.

Mình cũng có trải bài tarot với phí tùy tâm. Bạn có thể đặt lịch bằng cách inbox page ở Khung chat góc phải duới.

Trải nghiệm xem bài với mình không thuần về xem trước tương lai, mà sẽ khơi gợi nhiều nỗi đau cũng như vấn đề bạn cần đối mặt ở hiện tại.

Nhiều người đã khóc trong ca xem bài với mình. Bạn có thật sự sẵn sàng chưa?

NẾU CUỘC SỐNG QUÁ DỄ DÀNG, BẠN CHẲNG HỌC ĐƯỢC GÌ CẢ

Nhìn lại những người xung quanh ta, bao nhiêu đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu sang biết quý trọng đồng tiền?

Bao nhiêu người cả đời ăn sơn hào hải vị biết tiếc một hạt cơm thừa?


Chúng ta cũng vậy thôi, để học cách trân trọng và thức tỉnh thì cần trải qua các bài học. Bài học càng khó, bạn càng học tốt và giác ngộ nhanh.


Trước khi học thiền, chữa lành bằng bàn tay (nhân điện), thì ông ngoại mình mất gần 70 năm vật lộn với cuộc đời.


ÔNG BẮT ĐẦU TỪ BÀN TAY TRẮNG

Ông làm thầy đồ, dạy chữ cho cả cái làng ông ở. Đến giờ mọi người vẫn tôn kính gọi là ông thầy Thời. Mặc dù nhà khu này không có số, nhưng bước chân vào trấn chỉ cần bạn hỏi thì ai cũng chỉ được nhà ông thầy Thời.


Sau đó ông làm lang trung, chữa bệnh bằng thuốc đông y. Công việc phất lên dần rồi ông bắt đầu mua đất ruộng, thuê tá điền. Dần dần mua được đất cả xã.


Mẹ mình kể ngày đó ông là người đầu tiên của tỉnh mua được cái xe ba gác để đi chở lúa. Mỗi khi bán xong thì cũng dùng cái xe đó chở tiền về. Mà tiền toàn nhét vào mấy cái bao bố rồi quăng đầy trong tủ. Khi nào rảnh mới lấy ra đổi vàng rồi lại nhét xuống gầm giường. Vậy nên mới có câu chuyện mẹ mình và dì hồi đấy lôi vàng ra chơi.


Nhà 9 đứa con, mà ngày đó mẹ bảo nuôi bằng sữa tây, ăn sô cô la tây hết. Các anh lớn được đi học trung cấp, mà thời đó là ngon lắm.


RỒI TRỞ VỀ BÀN TAY TRẮNG

Sóng gió ập đến với ông thầy Thời, bao nhiêu ruộng lúa, xe cộ, tiền bạc mất hết. Mẹ bảo không bao giờ quên được lúc cả nhà 9 đứa con và hai vợ chồng đứng thẫn thờ trong ngôi nhà 3 gian - cũng là tài sản cuối cùng của ông ngoại. Ruộng vườn bị thu về, tá điền giải tán hết.


Mấy ngày liền ông ngoại không nói gì cả, cứ đi thẫn thờ trong xóm, nhìn những miếng đất từng là của mình. Cả nhà cứ tưởng ông phát điên rồi.


Rồi một hôm ông ngoại mở miệng bảo, mai ông qua làng bên xem có gì buôn bán được không. Cả nhà mình làm lại. Mấy đứa con vừa gặm khoai vừa âm thầm rớt nước mắt.


Bà ngoại ra đi không lâu sau đó, để lại cho thầy Thời 9 đứa con nheo nhóc.

ree
91 tuổi mà vẫn làm vườn, vẫn dạy con cháu sử xưa tích cũ

BÂY GIỜ ÔNG BẢO, ÔNG LÀ NGƯỜI GIÀU CÓ NHẤT TRÊN ĐỜI

Bao nhiêu năm sau đó, ông ngoại bươn chải đủ thứ nghề, ai kêu gì cũng làm để nuôi 9 đứa con thành bác sĩ, giáo viên.


Mình hỏi, cả quãng đời sóng gió vậy, ông ngoại nhớ chuyện gì nhất?


Ông bảo hồi đó dẫn mẹ lên tỉnh xin cho làm chân y tá ở bệnh viện, người ta nói lấy 1 bao gạo ra đổi mà gom cả nhà không đủ 1 nắm. Hai cha con thất thểu ra về.

Tối đó có một ông già đến nói với ông ngoại, để đó tui lo cho.


Hóa ra ngày xưa ông ấy từng làm tá điền nhà ông ngoại, nhà nghèo nên ông ngoại mắt nhắm mắt mở thu vài đồng tô cho có, thỉnh thoảng ngoại còn cho thêm miếng ăn. Giờ con trai ông ấy cũng ăn học thành tài và có tiếng nói ở tỉnh. Ông ấy bảo cả đời ông ấy, và cả đời con trai ông ấy không bao giờ quên ơn.


Kể xong ông ngoại bảo: "Mày thấy chưa, tao không nhiều tiền, nhưng mà ai giàu bằng tao. Tao giàu vì tao dám cho đi, giờ trong túi tao không có đồng nào tao vẫn cho đi. Vì tao biết ông trời không để tao chết đói".


Đến tận bây giờ, ông ngoại vẫn quanh quẩn mãi ở cái nhà 3 gian mà 11 con người từng chen chúc trong đó. Để không quên bài học kiên cường mà bám trụ với đời, không quên bài học đã có thì phải chia sẻ.


Đang nói chuyện dở thì nghe đâu cô 6 nhà bên kêu ông Thời ơi, nhà con mới trúng vụ cà rốt, con đem vô biếu ông 1 bao.



 
 
 

Hồi học trung học, khi thi xong thì các lớp khác tụ tập đánh bài. Còn lớp mình ngồi thành vòng tròn, ở giữa có một đứa nhỏ giọng kể chuyện ma - là mình.


MẸ LUÔN THẤY NGƯỜI ĐÓ

Mẹ kể từ hồi mang thai em trai mình thì mẹ luôn nhìn thấy bóng của một ông tướng mặc giáp sắt, to lớn và đáng sợ. Ông ấy luôn đứng ở ngoài mùng, và mẹ chỉ thấy khi ngủ một mình.


Thời gian đó ba hay đi làm khuya, mẹ không dám ngủ nên toàn gọi dì út lên ở cùng. Bà nội mình đem cây xương rồng treo ở góc giường và xin nước thánh (của nhà thờ) về vẩy thì một thời gian vẫn thấy lại.


Dì năm - người vô cùng can đảm mà mình từng kể, bảo rằng đó là một ông tướng nước Việt mà trong tên có một chữ "Nha". Ngày xưa vì phản vua nên trước khi chết bị phạt bằng cách bắt ăn máu ối của đàn bà vừa sinh. Do oán hận mà ông thề sẽ theo rình lúc đàn bà nước Việt chửa đẻ để cướp đi con cái của họ.


ree
Ảnh minh hoạ: aliexpress.com

CHO MẸ NGỦ CÙNG

Mãi đến khi nhà mình chuyển nhà lần thứ 4, hai chị em đều đi học đại học thì mẹ vẫn không ngừng mơ thấy người đó.


Có một hôm ba về trễ, hai chị em ngủ phòng riêng, thì mình nghe tiếng mẹ la ới ới. Giật mình ngồi dậy lại không nghe gì nên tưởng bản thân mớ ngủ.

Chưa đến 5 phút sau mình nghe tiếng "uỳnh" như ai ngã xuống đất, rồi thấy mẹ ôm mền gối qua bảo "Cho mẹ ngủ cùng". Hỏi chuyện gì mẹ cứ bảo nhắm mắt ngủ đi.


Sáng hôm sau mẹ kể, đang ngủ thì lại thấy ông ấy ở ngoài mùng. Mẹ sợ quá la lên tên hai đứa mình, còn cả người không cử động được. Mẹ nhắm mắt cố ngủ thì ông ấy thò tay vào giật mền, làm mẹ ngã lăn xuống đất.


Nếu có theo dõi các kì trước thì bạn sẽ thấy gien nhà mình ai cũng lớn gan, trừ mẹ và mình 😭


 
 
 

Trong một bài đăng về luân xa, mình đã từng nhắc đến việc ông ngoại khai mở luân xa cho mình. Nhưng ông ấy không phải "người chơi hệ tâm linh" từ khi còn trẻ.


ÔNG NGOẠI MÌNH TỪNG LÀ NGƯỜI VÔ THẦN

Lúc bà ngoại còn sống nghe đồn là người rất gan dạ. Các dì trong nhà, trừ mẹ mình, thì đều mang gien này.


Hồi đó có một lần bà ngoại ra ruộng sớm tầm 4h sáng mà không có ông ngoại đi cùng, thì thấy trên cành cây cứ có một người mặc áo trắng, tóc dài vắt vẻo ngồi. Dù bà ngoại liên tục đi lên trước thì người này cũng luôn ngồi ở cành cây ngay trước mặt.


Đoán xem bà ngoại làm gì? Bà nói với "người ấy": "Đừng có trêu tui, để tui đi làm kiếm cơm cho con tui ăn". Thế là người ấy biến mất.


Về kể cho còn bị ông ngoại nạt, bảo rằng bịa chuyện linh tinh.


Cũng khó trách, vì ngày xưa ông ngoại là thầy đồ dạy chữ nho, rồi làm thầy lang. Ông chỉ tin vào những thứ tai nghe mắt thấy.


NHƯNG RỒI CÓ GÌ ĐÓ ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT

Hồi đó ông ngoại giỏi buôn bán, đất đai của cả cái xã đó đều thuộc về ông ngoại. Mẹ mình kể hồi đấy vàng thỏi để dưới gầm giường, mẹ với mấy dì hay lấy ra chơi đồ hàng. Mình dám chắc ở đây cũng có nhiều người như vậy.


Nhưng rồi sóng gió ập đến, ông ngoại mất trắng. Từ một người giàu nhất vùng, ông chỉ còn lại mỗi căn nhà 3 gian và 9 đứa con. Bà ngoại mất không lâu sau đó.

Ông ngoại vật lộn đủ thứ nghề để nuôi các con ăn học. Hiện tại đa số đều là giáo viên, bác sĩ, hoặc kinh doanh thành đạt.


Từ một ông giáo làng vô thần, ông ngoại mình học về năng lượng, về nhân điện.

Ông tự chữa bệnh cho mình và bắt đầu chữa cho người khác.


Có một lần mình học tiểu học, nghe lời ông anh họ hái hoa bên đường để hút mật rồi về dị ứng đỏ cả người. Sau khi uống 2 liều thuốc không đỡ, cả nhà bàn nhau chở đi bệnh viện. Lúc này ông ngoại xuất hiện, ông bảo mình ngồi xuống và hít thở.

Cũng như lần mở luân xa, ông đưa tay dọc theo sống lưng mà và dừng lại ở đỉnh đầu. Mình cảm nhận được hơi nóng rõ ràng từ bàn tay của ông. Chưa đầy một tiếng sau, mình đỡ sốt và đi ngủ ngon lành.

ree
Ảnh minh họa: lankainformation.lk

MỌI THỨ SẼ ĐẾN KHI ĐÚNG LÚC

Bây giờ ông ngoại mình toàn nói về thiền, về hít thở, về năng lượng vũ trụ.


Ông nói rằng người chết không thực sự là chết. Họ không mất đi, họ luôn tồn tại nhưng đồng thời họ cũng không về ăn đồ cúng.

Ông nói rằng những người "bị nhập", "bị quấy" có thể dễ dàng được chữa khỏi. Ông ngoại cũng từng chữa cho nhiều người bằng cách đơn giản là ngồi nói chuyện với "họ". Tức là "họ" ở bên trong ấy.

Ông bảo "họ" hoàn toàn nghe hiểu được chúng ta. "Họ" quấy bởi vì họ tức giận, họ đau khổ, họ cần được giúp đỡ chứ không phải bị xua đuổi.


Tua lại 30 năm trước, nếu ai bảo ông ngoại mình nói những câu này, chắc chắn 9 đứa con của ông sẽ bảo người ấy bị điên.


Như bạn thấy đấy, "biết", "thức tỉnh", "nhận ra", chúng đến khi đúng lúc.

Không thể mong cầu, không thể tránh né.



 
 
 

Cảm ơn bạn đã đăng kí theo dõi!

©2021 by Aster Amellus. Proudly created with Wix.com

bottom of page